Binh Lâm Thiên Hạ

Tào Hưu cũng nhìn thấy, bên cạnh đường đi có mười mấy cây đại thụ cao tám chín trượng, tán cây rất lớn, cành lá rậm rạp, trên ngọn mỗi cây đều có một vật thể hình cầu màu đen cực lớn, nhìn như tổ chim, nhưng đám binh lính chưa bao giờ nhìn thấy tổ chim to như vậy nên vô cùng kinh ngạc, bàn tán xôn xao.

Tào Hưu thấy có chút bất an trong lòng, con đường này y đã đi qua ba lần rồi, đặc biệt là mấy canh giờ trước mới vừa đi qua xong nhưng không hề nhìn thấy tổ chim nào, sao lại đột nhiên xuất hiện? Lúc này, bỗng nhiên có tên lính hô lên:

- Trên cây hình như có người!

Vừa dứt lời, trên cây đột nhiên xuất hiện ánh lửa, những vật thể hình cầu màu đen to lớn đó trong nháy mắt đều bốc cháy với tốc độ rất nhanh, làm cho đám kỵ binh trên đường đều kinh hoàng, lúc này con đường phía trước cũng bốc cháy rừng rực, cắt đứt đường đi của bọn chúng, trong lúc đám lính đang nhao nhao ghìm chặt chiến mã thì quả cầu lửa trên mười mấy cây đại thụ bỗng rơi xuống ầm ầm, đè vào đám kỵ binh, bọn chúng kêu la thảm thiết, chiến mã rên rỉ thành một bầy hỗn loạn.

Tuy nhiên không ai ngờ đến, ngọn lửa trên đường bốc cháy, lan ra nhanh chóng, ngọn lửa mặc dù không lớn nhưng làm chiến mã kinh hoàng, lũ chiến mã đều giơ móng trước lên, hoảng sợ lao ra ven đường, nhưng bên trái đường là một con mương rất dài, khoảng hơn hai trượng, rất nhiều chiến mã lại quay đầu chạy về phía rừng cây bên trong.

Ánh lửa bốc cháy chính là tín hiệu, trong rừng cây lập tức bay ra hàng loạt mũi tên, năm nghìn chiếc tên nỏ điên cuồng bắn về phía đám kỵ binh trên đường, kỵ binh Quân Tào không kịp đều phòng, lần lượt kêu la thảm thiết rớt xuống khỏi ngựa, ngã vào đám lửa trên mặt đất, ngay sau đó đợt tên thứ hai lại bắn tới dồn dập, hai lần bắn tên khiến cho kỵ binh Quân Tào chết gần ngàn người, ngoài bị cung tiễn uy hiếp, trong thì lửa cháy bừng bừng thiêu rụi, mấy ngàn kỵ binh lâm vào cảnh hỗn loạn cực độ.

Lúc này, ngọn lửa trên đường tiếp xúc với rất nhiều dầu hỏa chôn dưới tầng đất, lửa to bỗng chốc đốt cháy cả con đường, tạo ra một vành đại lửa dài một dặm, Tào Hưu liều mạng khua tay hô to:

- Rời khỏi đường! Mau rời khỏi đường!

Hơn ngàn tên kỵ binh Quân Tào liều chết tháo chạy ra phía ngoài như ong vỡ tổ, con mương bên trái lại cản đường sống của Quân Tào, vô số chiến mã đã rơi xuống mương.

Đám Quân Tào khắp người sắp cháy rụi kêu gào thảm thiết lao ra từ trong biển lửa, chạy về phía rừng cây, lúc này bọn họ đã bất chấp việc đối diện với phục kích cung tiễn, lửa lớn trên đầu bọn chúng, người bốc cháy rừng rực, rất nhiều người giang hai cánh tay, chỉ chạy được mấy bước thì đã cắm đầu xuống đất, lửa lớn thiêu rụi khiến bọn chúng phải cuộn mình lại, mấy chục chiến mã chạy chậm một chút cũng bị ngọn lửa nuốt sạch, chúng quỵ xuống đất lăn lộn, kêu thảm thiết không ngừng.

Trong rừng cây, Bàng Đức khẽ lắc đầu, thảm cảnh này cũng không khỏi quá tàn khốc, nhưng chiến tranh lại không cho phép gã có lòng thương hại, gã cắn răng hạ lệnh:

- Tiếp tục bắn tên!

Từng đợt mũi tên từ trong rừng cây bắn ra, rất nhiều đám kỵ binh Quân Tào leo lên từ trong mương cuối cùng cũng không thoát khỏi mũi tên dày đặc, bị bắn ngã xuống mặt đất, dần dần, con đường dài hai dặm trở nên yên tĩnh, ngọn lửa cũng tàn dần, trong không khí tràn ngập mùi khét lét khó chịu.

Tuy vậy không phải tất cả kỵ binh Quân Tào đều trúng mai phục, chỉ gần một nửa kỵ binh bị phục kích mà thôi, Tào Hưu đã thoát được ra, y sợ hãi hồn bay phách lạc, chỉ huy hơn hai ngàn binh lính phía sau quay đầu tháo chạy về phía bắc, nhưng không chạy được tới vài dặm thì bỗng nhiên một hồi trống vang lên, ánh lửa nổi lên bốn phía, một đội quân khác khoảng năm ngàn người xông ra từ trong rừng cây, đại tướng cầm đầu chính là Ngụy Diên.

Hắn vung đao hét lớn một tiếng:

- Tướng địch đừng chạy, Ngụy Diên ta ở đây chờ đã lâu!

Tào Hưu sợ đến mức hồn vía lên mây, không còn lòng dạ ứng chiến mà quay đầu tháo chạy, kỵ binh phía sau nhao nhao chạy theo y, Ngụy Diên dẫn quân bao vây liều chết, giết và bắt làm tù binh gần ngàn quân địch, chỉ có hơn một nghìn kỵ binh đã thoát khỏi truy kích, sợ hãi chạy trốn cùng Tào Hưu lên phía bắc.

Ngụy Diên lệnh cho binh lính dọn dẹp chiến trường, áp giải tù binh, binh lính dắt về từng bầy chiến mã, khoảng hơn bảy trăm con, ánh mắt Ngụy Diên bỗng sáng lên, đi đến trước một con chiến mã hùng tuấn lạ thường, vô vỗ cười nói:

- Con ngựa này tuyệt lắm!


- Ngụy tướng quân, con ngựa này ngài lấy đi ạ!

Mấy tên tướng lĩnh bên cạnh cười nói.

Ngụy Diên lắc đầu, bởi vì hắn bất chấp quân quy đã thua thiệt quá nhiều, lần này hắn đã rút kinh nghiệm rồi.

- Con chiến mã này dâng cho Châu Mục!

Lập tức hắn lệnh cho thân binh:

- Thu hồi con ngựa này lại!

Lúc này, một tên lính từ xa cưỡi ngựa chạy tới, chắp tay trên ngựa nói:

- Vừa rồi Châu Mục phái người đến truyền lệnh, yêu cầu chúng ta đi phía nam trợ chiến, Bàng tướng quân đã tập kết binh lực, đang đợi ở phía trước.

Ngụy Diên hớn hở đáp:

- Hãy chuyển lời tới Bàng tướng quân, chúng ta lập tức đến ngay.

Không lâu sau, hai nhóm quân đã hợp binh lại, trùng trùng điệp điệp đánh về phía nam.

Đã gần tới canh năm, quân Hán dừng tấn công, năm trăm quân bộ binh trọng giáp của Lưu Hổ cũng mở một đường máu, thẳng hướng tới ngọn núi. Chiến trường vô cùng yên tĩnh, Trương Liêu đứng trên một hòn đá lớn nhìn về phía bắc, vẻ mặt cực kỳ đăm chiêu, y đã nhìn thấy ánh lửa đốt cháy ở phía bắc từ lâu, chắc chắn là viện quân của bọn họ đã bị phục kích.

Lúc này, Lý Điển chậm rãi bước lên, khẽ nói:

- Thật sự rất kỳ quái, quân địch hoàn toàn có thể đánh tan phòng ngự của chúng ta, nhưng vào giây phút cuối cùng lại buông tha, bộ binh trọng giáp của quân địch cũng rút khỏi núi rồi, rốt cuộc bọn chúng đang làm cái gì?

Trương Liêu thở dài một tiếng:

- Nếu ta đoán không lầm thì kể cả chúng ta đột phá vòng vây thì cũng bị quân địch bao vây như thế.

Trương Liêu vừa dứt lời, phía xa đã vang lên tiếng trống chận “Tùng! Tùng!”, chỉ thấy phía đông xuất hiện một nhóm quân thanh thế rất lớn, khoảng mấy chục ngàn người, còn phương bắc cũng có một nhóm quân chục nghìn người, Lý Điển lập tức tái mặt, gã nhìn thấy một cây xích kỳ viền vàng, đây là vương kỳ của quân Hán, nghĩa là Lưu Cảnh đích thân dẫn quân tới.

- Văn Viễn, hắn muốn ép chúng ta đầu hàng sao?


Lý Điển run rẩy hỏi.

Trương Liêu mặt thất thần, một lát sau mới khẽ lắc đầu nói:

- Bọn họ ép chúng ta đầu hàng cũng không có nghĩa lý gì, ta nghĩ chắc là dùng chúng ta để trao đổi điều kiện với Thừa tướng!

Nói đến đây, Trương Liêu lại hỏi:

- Chúng ta còn bao nhiêu quân?

- Hơn tám nghìn quân còn sống, bị thương hơn sáu nghìn quân, còn hơn bốn ngàn người chết trận.

Trương Liêu gật đầu:

- Xây dựng lại công sự, giết bằng hết súc vật để làm thức ăn, cho huynh đệ được ăn no nê!

- Nhưng chúng ta không còn nhiều nước nữa.

- Còn bao nhiêu nước nữa?

Trương Liêu vội hỏi.

- Đại khái còn chống đỡ được ba ngày nữa.

Trương Liêu khẽ thở dài:

- Ta nghĩ ba ngày đã đủ rồi!

Dưới chân núi, sáu mươi ngàn đại quân Hán hội tụ, đúng như Trương Liêu nói, Lưu Cảnh đích thân dẫn đại quân tới, hắn không hạ lệnh tấn công tiếp lên núi mà cắm đại doanh bên dưới, doanh trướng trải dài bao vây lấy chân núi, lúc này Trương Liêu chính là con tin của họ, xem Tào Tháo cứu hay không cứu, nếu không cứu, uy tín của Tào Tháo sẽ mất sạch, còn nếu cứu thì bọn chúng tất nhiên sẽ phải trả một cái giá thảm hại hơn, lối thoát duy nhất là đàm phán, Lưu Cảnh đương nhiên sẽ không từ chối, có điều phải xem Tào Tháo ra giá thế nào.

Trong đại trướng, Văn Sính nộp lệnh tiễn cho Lưu Cảnh, Lưu Cảnh khen ngợi, cười nói:

- Trận chiến này Văn tướng quân đánh rất mưu trí, để lại cho ta đủ đường sống, nếu không phải Bàng tướng quân và Ngụy tướng quân đánh bại kỵ binh Quân Tào viện trợ thì ta vẫn chưa dám hạ quyết tâm như thế.


Văn Sính chắp tay đáp:

- Ty chức hổ thẹn, cách nghĩ cuối cùng của ty chức chỉ là nhân cơ hội này để tôi luyện năng lực thực chiến của binh lính, vì thế thay nhau cử quân đội đi tấn công, tuyệt nhiên không phải trí tuệ gì đâu.

- Văn tướng quân quá khiêm tốn rồi.

Lưu Cảnh bật cười, ánh mắt liếc nhìn Lưu Hổ, thấy Lưu Hổ đang muốn nói lại thôi bèn cười hỏi:

- Hổ tướng quân muốn nói gì?

Lưu Hổ gãi đầu ngượng ngùng đáp:

- May mà ty chức mới dẫn một ngàn huynh đệ đến, nếu dẫn hai ngàn huynh đệ, chẳng phải đã phá hỏng đại kế của Châu Mục?

Tất cả mọi người đều bật cười, lúc này, có thị vệ ở cửa trướng bẩm báo:

- Khởi bẩm Châu Mục, sứ giả của Quân Tào cầu kiến, vẫn là Trần Quần lần trước.

Lưu Cảnh cười ha hả:

- Nhanh hơn so với ta dự liệu, dẫn y đến trướng khác chờ một lát.

Mọi người lần lượt lui ra ngoài, trong đại trướng chỉ còn mình Giả Hủ, lúc này, Lưu Cảnh có chút cảm khái nói:

- Trước đây chúng ta không ngờ sẽ có kết quả này.

Giả Hủ cười đáp:

- Mặc dù nằm ngoài dự tính, nhưng cũng trong tình lý, hậu quân của Tào Tháo chạy không thoát.

- Quân sư nói không sai, có điều hiện giờ không phải là lúc tổng kết thành tựu, hãy nói đến việc đàm phán, nhìn từ việc Trần Quần đến vội vã như thế, chúng ta có thể thấy Tào Tháo giờ lòng nóng như lửa đốt, chúng ta có muốn nhân cơ hội này tăng giá lên không?

Lưu Cảnh cười hỏi.

Giả Hủ lại lắc đầu:

- Châu Mục tăng giá lúc này, sẽ chỉ làm cho mọi người có cảm giác Châu Mục nói năng bất nhất, không có nguyên tắc, trước đây Tào Tháo không chịu nhận điều kiện của Châu Mục mới dẫn đến thất bại này, vậy thì Châu Mục nên kiên trì nguyên tắc, chứ không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cho dù đối phương có phải là quân địch hay không.

Lưu Cảnh lặng lẽ gật đầu, khom người thi lễ:

- Quân sư phê bình rất đúng.


Giả Hủ lại cười xảo quyệt:

- Có điều, nếu Tào Tháo nhất định muốn đề cao điều kiện, trao các ưu đãi có lợi cho Châu Mục thì Châu Mục cũng cứ vui vẻ nhận, làm người cũng không thể quá mục nát bảo thủ, có đúng không?

Lưu Cảnh cười ha hả:

- Quân sư quả thật rất hiểu ta, chuyện này ta thỉnh cầu tiên sinh ra mặt thay ta.

Trong một trướng khác, Trần Quần chắp tay đi đi lại lại trong doanh trướng, thỉnh thoảng đi đến trước cửa trướng nhìn ra ngọn núi cách đó không xa, trong lòng vô cùng lo lắng, cục diện lúc này khiến bọn họ cực kỳ bị động, nếu không cứu đám hậu quân Trương Liêu, e rằng điều kiện của Lưu Cảnh lại làm bọn họ khó mà chịu được.

Lúc này, ngoài cửa trướng có tiếng ho lớn, Trần Quần quay đầu, chỉ thấy Giả Hủ thong thả chắp tay bước tới, điều này khiến Trần Quần như bị dội gáo nước lạnh, quả nhiên Lưu Cảnh không chịu ra mặt, vậy thì sự việc sẽ có phần khó giải quyết rồi đây.

Trần Quần vội vàng tiến lên thi lễ:

- Trần Quần mạo muội tới đây, quấy rầy quân sư rồi.

Giả Hủ khoát tay:

- Trường Văn không cần nhiều lời, sự tình chúng ta đều hiểu, mời ngồi đi!

Trần Quân và Giả Hủ ngồi xuống, Giả Hủ tiếp tục cười nói:

- Châu Mục bận việc quân sự, bảo ta thay người tiếp kiến Trường Văn, nếu thất lễ chỗ nào, xin Trường Văn thứ lỗi.

Trần Quần gượng cười một tiếng:

- Ta nhận sự ủy thác của Thừa tướng tới gặp và đàm phán với quý quân, hy vọng quý quân có thể để hậu quân của chúng ta quay về phía bắc, còn một số điều kiện bắt buộc, chúng ta có thể thương lượng, không biết Châu Mục cần điều kiện như thế nào mới chịu thả người?

- Vấn đề này không dễ trả lời!

Giả Hủ trầm ngâm một lát mới nói:

- Xin thứ cho ta nói thẳng, trước đây Trường Văn đã tới một chuyến, thực ra chính là tối qua, lúc ấy Châu Mục đã ra điều kiện nhưng bị Tào Thừa tướng cự tuyệt, mọi thứ đã thay đổi, giờ bảo chúng ta nêu lại điều kiện, dường như có phần không hay lắm, Trường Văn thấy có đúng không?

Ngụ ý của Giả Hủ chính là để đối phương tự nêu điều kiện, bọn họ không chủ động nữa, Trần Quần nghe hiểu được ý đối phương, đành gượng cười một tiếng rồi chắp tay:

- Đã như vậy, ta trở về sẽ bàn bạc lại với Thừa tướng!

Giả Hủ gật đầu, ra vẻ lo lắng nói:

- Trên núi mặc dù không lo thiếu lương thực, nhưng lại không có nguồn nước, việc này vẫn không thể kéo dài lâu, vất vả cho Trường Vằn phải mau chóng trở về rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận