Binh Lâm Thiên Hạ

Quân Tào rút lui về Uyển Thành, Tào Tháo lập tức ra lệnh cho Trương Liêu làm chủ tướng, Lý Điển làm phó tướng, dẫn đầu ba mươi nghìn quân mau tới Hợp Phì, thu phục các thị trấn quan trọng của Hợp Phì, lại phong con trai thứ Tào Chương làm Đô đốc Nam Dương, chỉ huy hai mươi ngàn quân trấn thủ Uyển Thành, Tuân Úc làm quân sư phụ tá cho Tào Chương.

Bản thân Tào Tháo được sự hộ tống của mười lăm ngàn kỵ binh, trùng trùng điệp điệp trở lại Nghiệp Đô.

Sau khi Quân Tào rút về phương bắc, quân Hán một lần nữa chiếm lĩnh phía bắc Phàn Thành, thu được vô số quân tư, trên Hán Thủy, thuyền bè nhộn nhịp qua lại vận chuyển, đưa lượng lớn quân Hán và dân phu cường tráng qua Hán Thủy, chiến tranh đã kết thúc, lúc này quân dân đã chuyển từ trạng thái khẩn trương chuẩn bị chiến tranh sang khôi phục sau chiến tranh, phải xây dựng lại nhà cửa ruộng vườn, khôi phục canh tác.

Hơn nữa giờ đã là tháng năm, đúng lúc lúa mạch trổ đòng, bọn họ phải ngày đêm canh giữ ở ruộng để bảo vệ lúa trổ đòng, giảm sản lượng là tất nhiên nhưng việc phải làm bây giờ là cố gắng giảm bớt tổn thất thì mới có thể thu hoạch được một chút vào vụ hè tháng sáu này.

Sau khi Quân Tào rút về phương bắc, Lưu Cảnh lệnh cho Giả Hủ và Lưu Hổ dẫn theo hai mươi ngàn đại quân quay về Hán Trung, bởi vì sứ giả Giang Đông đã tới, hắn cần lưu lại để hội kiến sứ giả Giang Đông, sau đó mới trở về Thành Đô.

Sáng hôm nay, Lưu Cảnh cùng Thái thú Thái Diễm và Đô đốc Văn Sính cùng đi thị sát thành trì bị phá hủy, ba tòa thị trấn Phàn Thành, Đặng huyện và Tân Dã đều đã bị Quân Tào thiêu rụi, Đặng huyện và Tân Dã bị san thành bình địa, Phàn Thành tốt hơn một chút, còn lại một bước tường thành trơ trụi.

Kiến trúc bằng gỗ trong Phàn Thành đều bị lửa lớn thiêu cháy, khắp nơi là cảnh đổ nát thê lương cháy đen thui, bức tường thành cao lớn vẫn đứng sừng sững, tường bên trong bị khói dầy đặc hun đen kịt, từng nhóm tù binh Quân Tào dưới sự áp giải của binh lính quân Hán đang bận rộn thu dọn gạch ngói đổ nát bên trong thành.

Lưu Cảnh cưỡi ngựa đi qua con phố chính, hai bên vốn là những cửa hàng và quán rượu nhộn nhịp, giờ đều đã bị đốt thành bãi đất trống, rất nhiều thương nhân quay về nhà đang ngồi trong cửa hàng bị thiêu hủy của mình để lật tìm những đồ vật có thể dùng được, không ít người đứng ngây người ra ngơ ngẩn nhìn những cửa hàng bị đổ sụp.

Đi đến trước quán rượu của Tần gia bị thiêu rụi, Lưu Cảnh xoay người xuống ngựa, bước đến cạnh một ông lão, ngồi xuống hỏi:

- Lão trượng là chủ nhân nơi này sao?

Ông lão biết Lưu Cảnh, vội vàng kéo đứa con trai quỳ xuống hành lễ, Lưu Cảnh đỡ cha con họ dậy cười nói:

- Không cần đa lễ, ta chỉ hỏi thăm tình hình thôi.

Ông lão thở dài một tiếng:

- Tiểu nhân tên là Tần Húc, quán rượu Tần gia chính là chút sản nghiệp của tiểu nhân, trước kia là tửu lầu ba tầng, mà giờ không còn gì nữa rồi.

Nói đến đây, ông lão không kìm nổi khóc gào lên, con trai lão ở bên cạnh khẽ trách phụ thân:

- Châu Mục ở đây, cha khóc cái gì!

Ông lão vội lau nước mắt, nói tiếp:


- Vô cùng may mắn là người đều còn sống, tiểu nhân lại lấy nốt số tiền vốn ít ỏi ra xây dựng lại, chỉ hy vọng tương lai không bị thiêu hủy nữa.

- Yên tâm đi! Tương lai sẽ không bị đâu!

Lưu Cảnh động viên cha con họ mấy câu, rồi quay ra đường lớn, xoay người lên ngựa, nói với Thái Diễm:

- Thống kê tổn thất của từng hộ, chiến lợi phẩm thu được lần này hãy lấy ra một nửa bồi thường cho các hộ bị thiệt hại.

Thái Diễm mừng rỡ, vội vàng thi lễ:

- Đa tạ Châu Mục!

Lưu Cảnh lại nói với Văn Sính:

- Hôm nay quân điền thu hoạch dự tính sẽ giảm phân nửa, quân lương không cần thu nữa, để lại toàn bộ cho quân hộ đồn điền đi! Tổn thất của mỗi hộ cũng phải bồi thường giống như hộ dân.

- Vi thần chuẩn bị phân phát trâu ngựa thu được cho các quân hộ, coi như là đền bù.

Lưu Cảnh gật đầu:

- Được, việc này ngươi và Thái Thái Thái thú bàn bạc lo liệu đi, không cần phải xin chỉ thị của ta nữa.

Lúc này, một đội tù binh khênh mấy cột xà nhà bị cháy thành than đi qua, Lưu Cảnh lấy roi ngựa chỉ vào đám tủ bình hỏi:

- Tổng cộng có bao nhiêu tù binh?

- Hồi bẩm Châu Mục, khoảng tám nghìn năm trăm người.

Lưu Cảnh trầm ngâm một lát rồi nói với Văn Sính:

- Xử lý theo quy định của quân Giang Hạ trước đây, giải thích rõ cho bọn họ, ai muốn quy hàng quân Hán thì có thể chuyển sang làm binh lính chính thức, hưởng lương bổng như nhau, ai không muốn quy hàng thì đi khu mỏ lao dịch ba năm mới thả về quê nhà.


- Vi thần hiểu!

Mọi người quay đầu ngựa ra khỏi thành, lúc này, một gã thị vệ phi ngựa như bay tới:

- Khởi bẩm Châu Mục, Tư Mã quân sư dẫn sứ giả Giang Đông đến rồi, giờ đã tới bến tàu Tương Dương.

Lưu Cảnh mừng rỡ, quay đầu cười nói với Văn Sính và Thái Diễm:

- Hai vị tiếp tục tuần tra, ta đi trước đây.

Văn Sính và Thái Diễm cùng thi lễ:

- Châu Mục cứ trở về đi.

Lưu Cảnh quất chiến mã, phi về phía bến tàu với sự hộ tống của một trăm thị vệ.

Trên bến tàu Tương Dương có chiếc thuyền lớn ngàn thạch đang đỗ, chính là thuyền của Tư Mã Ý từ Giang Đông trở về, phó sứ Lưu Mẫn về trước, bẩm báo tình hình đi sứ với Lưu Cảnh, còn Tư Mã Ý đi muộn hơn vài ngày, dẫn theo sứ giả Giang Đông Lã Phạm cùng đi Tương Dương, chịu ảnh hưởng của chiến sự ở Phàn Thành, bọn họ liền tạm thời ở lại Vũ Xương chờ đợi, mãi khi chiến sự dần kết thúc mới vội tới Tương Dương.

Trên bến tàu, Tư Mã Ý và Lã Phạm đang đợi Lưu Cảnh, Lã Phạm không chịu vào thành trước nghỉ ngơi mà nhất định muốn chờ Lưu Cảnh. Lần này đi sứ Kinh Châu, Lã Phạm được Tôn Quyền ủy thác quan trọng, phải liên kết lại với quân Hán để cùng nhau đối phó Tào Tháo.

Tôn Quyền vẫn kiểu nửa muốn nửa không, thái độ đối kháng Tào vẫn mờ ám, mãi khi Hoàng Cái cướp được Hợp Phì mới làm dã tâm của y nổi lên, cuối cùng quyết định liên hợp với Lưu Cảnh chống Tào, giành lấy lợi ích với phương bắc.

Hơn thế cuộc tây chinh của quân Giang Đông đã kết thúc ba năm rồi, cùng với sự chuyển dời của thời gian, chuyện cũ không vui cũng dần phai nhạt, giờ lại có cơ hội liên minh lần nữa, vì thế lần đi sứ này của Lã Phạm rõ ràng đặc biệt quan trọng.

Lúc này, một con thuyền chậm rãi cập bến, Lưu Cảnh từ trong thuyền đi ra, Tư Mã Ý nhìn thấy trước liền cười nói với Lã Phạm:

- Chủ công nhà ta đến rồi đấy.

Lã Phạm lúc này mới nhìn thấy Lưu Cảnh đi xuống bến tàu, gã vội sửa sang áo mũ ra đón, khom người thật sâu thi lễ:


- Lã Phạm sứ giả Giang Đông tham kiến Châu Mục!

Vì Lưu Cảnh cưới Tôn Thượng Hương nên cũng rất có cảm tình với người làm mối Lã Phạm, hắn đáp lễ cười nói:

- Mấy năm không gặp, Lã công vẫn khỏe mạnh như xưa.

- Đa tạ Châu Mục khích lệ, xin hỏi Thượng Hương công chúa khỏe chứ?

- Nàng ở Thành Đô rất khỏe, nói ra ta vẫn phải cảm tạ trước đây Lã công đã làm mai mối, ta mới lấy được người vợ hiền như thế.

Lã Công gượng cười trong lòng, bọn họ đều biết Thượng Hương công chúa luôn đi theo Lưu Cảnh tuần tra khắp nơi, thực ra đó là tính cách hiếu động của công chúa, không có chút dịu dàng hiền thục nào, tuy nhiên sau khi Thượng Hương công chúa xuất giá cư xử rất tốt, tôn trọng người trên, yêu kính phu quân, khiến cho người làm mối như gã cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Giang Đông chúng ta hy vọng nhất chính là công chúa sớm sinh con nối dõi, việc này phải kính nhờ Châu Mục rồi.

Lưu Cảnh cười ha hả:

- Ta nhất định cố gắng!

Lời này khiến tất cả mọi người đều thấy thoải mái, đám đồng cùng bật cười ha hả, Lưu Cảnh mời Lã Phạm lên xe ngựa, cùng đi tới thành Tương Dương.

Trong xe ngựa, Tư Mã Ý giờ mới tìm được cơ hội liền thì thầm hỏi:

- Việc của Tôn Bí, Châu Mục biết rồi sao?

Lưu Cảnh gật đầu:

- Giờ y đang ở Tương Dương, có điều ta vẫn chưa gặp y, ta muốn sau khi xác định mối quan hệ của Giang Đông mới quyết định sẽ xử lý y như thế nào?

Tư Mã Ý ngẩn người vội nói:

- Lẽ nào Châu Mục không muốn lợi dụng quân cờ này sao?

- Ta không phải không muốn lợi dụng y, chỉ là người này không đáng để dùng, ta lo dùng y trái lại sẽ làm hỏng chuyện, gây ra thù địch giữa Giang Đông và Kinh Châu, khiến cho đại cục bất lợi.

Tư Mã Ý cười đáp:


- Điểm này Châu Mục không cần lo lắng, người này giao thiệp sâu rộng với người Giang Đông, Tôn Quyền vì muốn ổn định Giang Đông mà không truy đến cùng vây cánh của y, điều này đã để lại hậu họa, vi thần dám chắc chắn, người này ắt là gốc rễ đại loạn của Giang Đông.

Lưu Cảnh im lặng suy nghĩ chốc lát bèn nói:

- Việc này cứ để đấy đã, đợi ta bàn bạc xong với Lã Phạm sẽ suy tính tiếp.

Xe ngựa từ từ dừng lại trước quận nha, Lưu Cảnh mời Lã Phạm vào quận nha, ngồi ở đại sảnh, Tư Mã Ý và Lưu Mẫn cùng Quận Thừa Đổng Doãn ngồi một bên, Lưu Cảnh thở dài nói:

- Nghe nói Công Cẩn qua đời, ta vô cùng buồn và cũng đã lập miếu cho y ở Sài Tang, không biết thê tử y hiện giờ thế nào, có khó khăn gì không?

Lã Phạm cảm kích Lưu Cảnh đã lập miếu cho Chu Du liền nói:

- Vợ của Công Cẩn Kiều thị cũng luôn được người Giang Đông yêu mến, hơn nữa con trai cả Chu Tuần là con rể tương lai của Ngô Công, Ngô Công đã đặc biệt chia cho mẹ con họ một trăm năm mươi khoảnh ruột tốt trong gia sản ở Thành nam nhằm chăm lo đến cuộc sống của mẹ con học, hơn nửa bổng lộc và thực ấp của Công Cẩn cũng được cấp như trước, về cuộc sống chắc không có vấn đề gì, đa tạ Châu Mục quan tâm.

Lưu Cảnh gật đầu:

- Cũng may là Tử Kính tiếp nhận chức Đại đô đốc, như vậy ta quả thật cảm thấy yên tâm.

Mọi người tiếp tục hàn huyên mấy câu, Lã Phạm mới rút ra sách lụa của Tôn Quyền, trình lên Lưu Cảnh:

- Đây là sách lụa mà Ngô Công tự tay viết cho Châu Mục, mời Châu Mục xem qua.

Lưu Cảnh nhận lấy sách lụa nhưng không vội mở ra xem, mà đặt một bên cười nói với Lã Phạm:

- Lần này tấn công Hợp Phì, ta cực kỳ cảm tạ thành ý của Tôn tướng quân, cũng thể hiện được tình bằng hữu thắm thiết của hai nhà, ta hy vọng bắt đầu từ cuộc chiến Hợp Phì, quan hệ của hai nhà Tôn – Lưu từ đây sẽ mở ra một chương mới.

- Chủ công nhà ta cũng có ý này, cho nên đặc biệt cử ta đi sứ Kinh Châu, thương lượng hai nhà liên kết, cùng đối phó với đại kế của Tào Tháo.

Lưu Cảnh gật đầu, mở sách lụa của Tôn Quyền ra, trong đó Tôn Quyền chính thức đề xuất phương án hai nhà liên minh, cuối thư, Tôn Quyền còn cô đọng chỉ ra tiền đề để liên kết chính là hai nhà bình đẳng, Lưu Cảnh hiểu ý nói hai nhà bình đẳng ở đây chính là yêu cầu hủy bỏ điều ước bất bình đẳng được ký kết trước đây.

Lưu Cảnh không tỏ thái độ, bật cười nói với Lã Phạm:

- Lã Công đi đường vất vả, hãy nghỉ ngơi trước đi, đợi hai ngày nữa theo ta đi Thành Đô, ở Thành Đô chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể việc liên minh, đương nhiên, về nguyên tắc ta không phản đối liên kết, chỉ là phải cân nhắc kỹ một số chi tiết.

Lã Phạm hiểu ý của Lưu Cảnh, bọn họ cần phải thảo luận nội bộ với nhau, gã liền cười nói:

- Vừa hay ta cũng mang thư của Lão phu nhân đến, chuẩn bị đưa cho Thượng Hương công chúa, nhân tiện ghé thăm người một chút, ta rất chờ mong tới Thành Đô một chuyến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận