Binh Lâm Thiên Hạ

Sáng sớm ngày hôm sau, xe ngựa của Lưu Cảnh đã phủ Phiêu Kỵ tướng quân trong sự hộ tống của hơn một trăm thân vệ kỵ binh, đây là lần đầu tiên trong năm nay hắn tới nơi này.

Lúc này vừa bước qua giờ mão, trời vẫn còn chưa sáng rõ, bầu trời phía đông nhuộm đỏ ánh bình minh, từng đường ánh rạng đông xuyên qua tầng mây, bao phủ lên toàn bộ thành trì một tầng vàng óng.

Bên ngoài đại môn phủ tướng quân, liên tục có rất nhiều quan viên đến vào triều, mấy viên quan đang ân cần thăm hỏi, hàn huyên nói chuyện với nhau trước đại môn, lúc này có người hô:

- Châu Mục đến rồi!

Các quan viên lần lượt tránh đường, xe ngựa của Lưu Cảnh từ từ dừng lại, hắn bước xuống từ trên xe, gật đầu cười với đám đông, các quan cùng nhau tiến lên khom người thi lễ:

- Tham kiến Châu Mục!

- Sớm như vậy đã vội tới xuất triều, vất vả cho mọi người rồi.

Mọi người đều cười nói:

- Bọn ty chức đã quen rồi, trái lại Châu Mục nam chinh bắc chiến, tâm lo chuyện thiên hạ mới là vất vả thật sự.

Lưu Cảnh cười bước vào đại môn phủ tướng quân. Phủ tướng quân chính là châu nha của Ích Châu trước đây, qua mấy lần sửa chữa đã tạo nên khu kiến trúc gần năm trăm mẫu, khí thế khoáng đạt, bước vào đại môn sẽ thấy một quảng trường rộng lớn, ở giữa lập song khuyết, chính diện là Tập hiền đường của phủ tướng quân, trên thực tế chính là chính điện, hai bên là các quan sở.

Sau lưng đại đường nghị sự là nội đường nghị sự trước kia, giờ đổi tên là Bình Chương đài, cũng là nơi năm Thượng thư thảo luận chuyện chính vụ quân nước, xung quanh có mười ba kiến trúc tương đối nhỏ, đối diện với Thập tam Tào, là cơ quan thi hành cụ thể của Bình Chương đài.

Bên trái Bình Chương đài là quan phòng của Lưu Cảnh, tuy nhiên hôm nay Lưu Cảnh không đi thẳng vào quan phòng của mình, mà tới Bình Chương đài, hắn đã ký mệnh lệnh ở Hán Trung, tuyên bố thành lập chế độ năm Thượng Thư, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn tới Bình Chương đài.

Lưu Cảnh vừa bước vào Bình Chương đài đã chạm mặt Tư Mã Ý. Tư Mã Ý khẽ giật mình, vội tới thi lễ:

- Sao Châu Mục lại tới đây?

Lưu Cảnh cười đáp:

- Nghỉ ngơi ba ngày cũng đủ rồi, Trọng Đạt sau khi từ Tương Dương trở về không nghỉ ngơi đã sao?


- Vi thần cũng nghỉ một ngày, có điều công việc quá nhiều, vi thần được các vị Thượng thư mời đến nghị sự.

- Nói ra là ta đã đẩy những việc chính vụ vụn vặt cho mọi người rồi, ta thoải mái rồi nhưng các ngươi lại vất vả, nghĩ lại vẫn thấy có chút áy náy.

Lưu Cảnh mỉm cười nói.

Lúc này, sau lưng có tiếng nói vang vọng truyền tới:

- Châu Mục nên tập trung tinh lực suy xét thiên hạ đại sự, những việc chính vụ vụn vặt này để bọn ty chức gánh vác thay Châu Mục là được.

Lưu Cảnh quay đầu lại, hóa ra là Đổng Hòa liền cười gật đầu:

- Hóa ra là Đổng Thượng thư!

Đổng Hòa vội tiến đến thi lễ:

- Tham kiến Châu Mục!

Đổng Hòa trước đây là thủ lĩnh của Đông Châu sĩ ở Ba Thục, y đảm nhiệm chức một trong năm Thượng thư, chính là đại diện cho lợi ích của Đông Châu sĩ; Phí Quan lại đại diện cho lợi ích của phe bản thổ ở Ba Thục; Từ Thứ đại diện cho phe Giang Hạ trước đây; Tư Mã Ý đại diện cho phe phương bắc, còn Tưởng Uyển đại diện cho Kinh Châu hệ, năm Thượng thư đều có bối cảnh thế lực riêng. Là người giữ quyền lực cao nhất, mặc dù bản thân Lưu Cảnh không thích cục diện phân rõ phe phái thế này nhưng hắn cũng phải thích ứng với thực tại, cân bằng nhu cầu lợi ích các bên, nếu không nội bộ sẽ xảy ra tranh giành lợi ích, từ đó ảnh hưởng đến đại kế thiên hạ của hắn.

Lưu Cảnh hỏi Đổng Hòa:

- Mọi người đã tới chưa?

Đồng Hòa gật đầu:

- Hôm nay phải bàn bạc chuyện liên minh với Giang Đông, mọi người đến từ sáng sớm rồi, chiều qua Lã Phạm đã gửi một bức thư đến, tỏ ý muốn từ bỏ quận Kỳ Xuân, mau chóng kết minh, vì thế mọi người phải bàn bạc phương án cụ thể.

Lúc này, Tòng sự Phí Y bước nhanh lên, thi lễ với Lưu Cảnh rồi nói với Tư Mã Ý và Đổng Hòa:


- Đã đến giờ rồi, hai vị Thượng thư xin mời!

- Đang gấp rút rồi, chúng ta đi thôi! Hôm nay ta muốn dự thính một chút.

Lưu Cảnh cười ha hả, lững thững đi vào nội đường.

Trong nội đường bố trí trang trọng, bốn cột trụ lớn đứng sừng sững ở đại sảnh, treo những bức màn che cao mấy trượng, ở giữa đặt năm chiếc bàn hình bán nguyệt, trải đệm mềm, đây là chỗ ngồi của năm Thượng thư, phía sau còn có mấy chục chiếc bàn nhỏ, đó là vị trí của các Thương thư tòng sự và Thập tam Tào Tào lệnh cùng các chủ quan, thông thường chỉ có Thượng thư tòng sự ngồi, các chỗ khác đều trống, chỉ có một số nghị sự đặc biệt quan trọng thì bọn họ mới tham gia.

Ở phía trên bên trái chỗ ngồi của năm Thượng Thư, còn có một chiếc bàn rất lớn, đó là chỗ ngồi của Lưu Cảnh, trên bàn trải gấm vàng óng ánh và đặt hai con dấu của Châu Mục. Đương nhiên, chiếc bàn này chỉ có ý nghĩa tượng trưng, thực ra cũng là đặc điểm của chính trị Hán Đường, Hoàng đế không quản chính vụ, thực quyền chính vụ nằm trong tay Tướng quốc.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn chiếm hết quyền lực của Lưu Cảnh, hôm nay chủ yếu thảo luận việc liên minh với Giang Đông, vì thế hôm qua Từ Thứ đã đặc biệt tới bái kiến Lưu Cảnh, trưng cầu ý kiến của hắn, hơn nữa quyết nghị liên minh cuối cùng vẫn cần Lưu Cảnh ký tên mới có thể thông qua.

Lưu Cảnh ngồi xuống chỗ của mình, hắn không can thiệp vào việc nghị sự của năm Thượng thư, đây là vấn đề nguyên tắc, hắn cũng không muốn phả bỏ nguyên tắc này, lúc này, năm vị Thượng thư đều đang ngồi, nghị sự vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Lưu Cảnh cười nói:

- Nghị sự còn chưa bắt đầu thì ta nói với mọi người một tin trước, Tào Tháo đã phái Trương Liêu dẫn năm mươi ngàn quân phản công Hợp Phì, hiện tại tình thế ở Hợp Phì căng thẳng, Tôn Quyền nóng lòng muốn chúng ta xuất binh trợ chiến.

Nội đường lập tức xôn xao tiếng bàn luận, mọi người giờ mới biết tại sao sứ giả Giang Đông lại nóng lòng muốn kết minh, hóa ra là Hợp Phì xảy ra chiến sự, lúc này, Phí Quan hỏi:

- Xin hỏi Châu Mục, tin tức này có từ lúc nào?

- Đây là tin tức tối qua ta vừa nhận được, nghe nói Tôn Quyền đã đích thân dẫn quân tới Hợp Phì, chiến cục hẳn là bất lợi cho Giang Đông, cho nên Tôn Quyền mới nóng ruột muốn kết minh.

- Vậy Châu Mục quyết định xuất binh sao?

Tưởng Uyển lại tiếp lời hỏi.


Lưu Cảnh cười đáp:

- Việc này phải xem chư vị và sứ giả Giang Đông đàm phán thế nào, nếu có thể thỏa đàm, ta sẽ xuất binh, ngoài ra hôm qua ta cũng nói với Nguyên Trực, hồ Bành Trạch đe dọa khá lớn tới Sài Tang, huyện Bành Trạch có thể giao trả cho Giang Đông, nhưng hồ Bành Trạch thì không thể trả, hiện giờ tình hình đã thay đổi, Giang Đông đã chủ động yêu cầu kết minh, vậy thì ngoài đường thủy Trường Giang ở phía đông quận Kỳ Xuân ra, các vùng đất còn lại đều không nhượng bộ.

……

Việc kết minh của hai nhà Tôn – Lưu do Tôn Quyền nhượng bộ nên cuối cùng đã đi đến nhất trí, Kinh Châu giữ được quận Kỳ Xuân, huyện Bành Trạch và hồ Bành Trạch, cuối cùng chỉ nhượng bộ rất ít, trả lại đường thủy Trường Giang dài ba trăm dặm ở phía đông quận Kỳ Xuân cho Giang Đông.

Kết minh còn cần chủ công hai nhà ký tên đóng ấn, đi đi về về ít nhất mất mấy tháng, trong khi tình thế của Hợp Phì đã cực kỳ khẩn trương, Lưu Cảnh liền đồng ý để thủy quân Kinh Châu đi trước một bước, chạy tới cứu viện Hợp Phì.

Sáng nay, trên mặt sông phía đông Sài Tang, một đội thuyền gồm năm trăm chiến thuyền đang xếp thành hàng chạy trên mặt sông, đội tàu có thanh thế lớn, kéo dài mấy chục dặm, đây là hai mươi ngàn thủy quân Kinh Châu do Cam Ninh dẫn đầu tới Hợp Phì trợ giúp quân Giang Đông theo lệnh của Lưu Cảnh.

Trên chiếc thuyền đầu tiên, Cam Ninh tay cầm chiến đao nhìn chăm chú vào mặt sông mênh mông, y trở về Giang Hạ chưa đến một tháng, lại tiếp tục khởi hành đi Hợp Phì, có lẽ trải qua cuộc chiến Hợp Phì, y vô cùng lo lắng đối với cuộc phản công Hợp Phì lần này của Tào Tháo, không biết Hổ Báo kỵ của quân Tào có tham chiến hay không, nếu Hổ Báo kỵ cũng ở trong đó thì tình thế của quân Giang Đông quả thật bất lợi.

Đang trầm tư thì có binh lính chỉ vào mặt sông hét lên:

- Cam tướng quân, bên kia hình như có thuyền đang gọi chúng ta!

Cam Ninh đi đến mạn thuyền, chỉ thấy một con thuyền năm trăm thạch đang quay đầu, trên cột buồm treo quân kỳ của quân Giang Đông, một mặt hồng kỳ đang tung bay, đây là cờ hiệu, tức là thỉnh cầu lên thuyền, Cam Ninh lập tức ra lệnh:

- Đi chậm lại, tiếp đối phương lên thuyền!

Chiến thuyền từ từ đi chậm lại, không lâu sau, con thuyền của Giang Đông đã tới gần, một tên lính báo tin trèo lên thuyền, gã tiến lên quỳ một gối thi lễ:

- Ty chức là quân hầu của quân Giang Đông, phụng mệnh của Ngô hầu tới Giang Hạ truyền tin.

Nói xong, gã rút một ống thư ra, hai tay dâng lên Cam Ninh, đây là thư tay do Lỗ Túc viết cho Cam Ninh, đương nhiên, nếu là thư tay của Tôn Quyền thì nên là viết cho Lưu Cảnh, rõ ràng thời gian đã không kịp nữa.

Cam Ninh mở ống thư ra xem, giọng điệu của Lỗ Túc trong thư khá cấp thiết, hy vọng y có thể mau chóng xuất binh chi viện Hợp Phì, Hợp Phì đang trong tình thế nguy cấp.

Điều này khiến Cam Ninh không khỏi giật mình, tại sao Lỗ Túc lại vội vã như vậy? Còn nữa tại sao tình thế của Hợp Phì lại nguy cấp, tại sao không phải là Tiếu huyện hay Thọ Xuân? Trong thư không có câu trả lời, Cam Ninh liền hỏi tên quân hầu đưa thư:

- Quân Giang Đông đã từ bỏ Tiếu huyện và Thọ Xuân chưa?

Quân hầu thở dài:


- Tiếu Huyện đã từ bỏ rồi, nhưng Thọ Xuân lại là binh bại, Hoàng tướng quân ở Thọ Xuân đã bị quân Tào hỏa công, chiến thuyền thiêu rụi hầu như không còn, tổn thật hàng chục ngàn người, Hoàng tướng quân bị buộc phải rút về Hợp Phì.

- Thế Ngô hầu đã tới đâu rồi?

Cam Ninh lại hỏi.

- Khi ty chức xuất phát thì Ngô hầu đang ở Nhu Tu Thủy, tiến về phía Hợp Phì, vì sợ quân Tào hỏa công nên không đi đường thủy, chiến thuyền đều dừng lại ở Nhu Tu, đi theo đường bộ tới Hợp Phì.

- Ngô hầu dẫn theo bao nhiêu quân đội?

- Chừng một trăm ngàn quân.

Nghe thấy Tôn Quyền dẫn một trăm ngàn quân đi cứu viện Hợp Phì, Cam Ninh thở phào nhẹ nhõm, y cười nói với quân hầu:

- Yên tâm đi! Ta chính là tới Hợp Phì để trợ giúp quân Giang Đông, ta sẽ mau chóng đến.

- Đa tạ Cam tướng quân!

Quân hầu xuống thuyền, lúc này, Thẩm Di chậm rãi bước tới cạnh Cam Ninh thì thầm:

- Tướng quân, Tôn Quyền không dám đi thuyền lên phía bắc mà lại trông ngóng thủy quân chúng ta, điều này hình như có gì đó khó lường!

- Việc này ta biết!

Cam Ninh thở dài:

- Tôn Quyền không phải bụng dạ khó lường, mà là việc bày rõ trước mắt, giữ Hợp Phì phải cần thủy quân, gã lại sợ hỏa công không dám đi thuyền, trông cậy chúng ta tới, có điều quân Giang Đông nếu trận này bại, e rằng không bao giờ dám bắc chinh nữa, bất lợi đối với việc chia sẻ áp lực của chúng ta, xét từ đại cục, chúng ta nhất định phải ném sự bất mãn với quân Giang Đông đi.

Nói đến đây, Cam Ninh lập tức hạ lệnh:

- Truyền lệnh của ta, tốc độ chiến thuyền tăng thêm ba mươi phần trăm nữa.

Tốc độ chiến thuyền của thủy quân Kinh Châu vốn chạy đều đặn trên mặt sông, nay một lần nữa tăng tốc, Cam Ninh đã thay đổi kế hoạch tiếp viện, trước đây dự tính tám ngày tới Hợp Phì, nay đổi thành năm ngày, thủy quân Kinh Châu chạy ngày đêm không ngừng nhỉ, nhưng dù sao đường xá xa xôi, mà lúc này, nguy cơ của Hợp Phì đã vô cùng cấp bách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận