Binh Lâm Thiên Hạ

Ngay sau đêm quân Triệu Vân đông tiến, Lưu Cảnh cũng dẫn quân bắc tiến ngay trong đêm, hắn lệnh cho Ngụy Diên dẫn một vạn quân canh giữ Tây Thành, hắn đích thân dẫn bốn vạn quân lên bắc, trưa ngày hôm sau đã đến Thượng Phương cốc, Lưu Cảnh lệnh cho quân cắm trại ở phía nam Thượng Phương cốc. Thượng Phương cốc bốn bề thế núi trống trải, hơn nữa lòng cốc rộng nhất cũng chỉ có một dặm, có thể dựng đại doanh, nhưng cuối cùng thì Lưu Cảnh cũng không lựa chọn cắm trại giữa lòng thung lũng.

Thám báo quân Hán đã nhiều lần dò xét tình hình quân Tào ở Thượng Phương cốc, ba đại doanh của quân Tào, gần bẩy vạn quân chặn đứng đường phía bắc cốc, bất kể là binh lực hay địa thế, quân Tào đều chiếm ưu thế vô cùng lớn, Mộc Môn trại có thể vì lực lượng quân Tào ở đó quá mỏng, vẫn còn có khả năng phá được, nhưng phòng ngự trên Thượng Phương cốc của quân Tào cơ bản rất khó công phá.

Lưu Cảnh cũng không vội phát động tấn công, hắn cho xây dựng đại doanh, thiết lập doanh trại, kiên nhẫn đối đầu với quân Tào, chờ đợi cơ hội tiến công, quan trọng hơn là hắn đã cho xây dựng thành công hệ thống vận tải lương thảo, không còn phải lo lắng vấn đề quân lương nữa, hoàn toàn có thể thong dong giằng co với quân Tào.

Ngày thứ ba trong thế giằng co, Lưu Cảnh nhận được tin, Giả Hủ và lão tướng Nghiêm Nhan dẫn ba vạn viện quân đến Tây Thành, viện binh đến Tây Thành, đang tiếp tục bắc tiến, hướng về phía Thượng Phương cốc, thông tin này khiến cho Lưu Cảnh vui mừng quá đỗi, hắn đang đợi sự xuất hiện của Giả Hủ, bây giờ cuối cùng cũng chờ đợi được điều này, Lưu Cảnh đích thân ra cách trại năm dặm, nghênh đón quân tiếp viện.

Do Giả Hủ tuổi tác đã cao, sau chiến dịch ở Kinh Châu, lão đã không còn tham gia vào một chiến dịch cụ thể nào nữa mà vạch mưu lược tác chiến cho Lưu Cảnh, nhưng sau khi lão nghe tin Tào Tháo cũng rời khỏi Nghiệp Đô vội đi Thiên Thủy, Giả Hủ cũng đứng ngồi không yên, không quản tuổi tác, kiên quyết theo viện binh tới đây.

Giả Hủ và quân đội của nn sắp đến đai doanh quân Hán, người đồng hành còn có chủ Tượng Học viện Mã Quân, lão đem theo một trăm đệ tử ưu tú, đến góp sức cho quân đội, một tên lính chỉ về phía trước hét to:

- Quân sư mau nhìn xem, Châu Mục đến rồi!

Chỉ thấy phía trước một đại đoàn kị binh đi tới, tinh kì phấp phới, dưới một lá cờ đỏ viền vàng, mười mấy tên tướng đang vây quanh một vị tướng đầu đội kim khôi giáp, rất nhanh chóng lên trước, đó chính là Lưu Cảnh, Giả Hủ ha ha cười, xoay người xuống ngựa, bước vội lên phía trước, Nghiêm Nhan và Mã Quân cũng mau chóng xuống ngựa, cùng với mười mấy tên tướng lĩnh bước tới nghênh đón.

- Tham kiến Châu Mục!

Mọi người cùng hành lễ với Lưu Cảnh. Lưu Cảnh vội vàng xoay người xuống ngựa, đáp lễ mọi người,:

- Các vị vất vả rồi!

Hắn đến trước mặt Giả Hủ cười nói:

- Sao quân sư lại tới đây, cả đoạn đường khó nhọc này, chịu sao nổi?

Giả Hủ khẽ mỉm cười:

- Tuy lão chỉ còn nắm xương già này nhưng vẫn còn khỏe mạnh chán, Châu Mục yên tâm, chưa điên được đâu!

Cả bọn cười ầm lên, Lưu Cảnh lại hành lễ với Nghiêm Nhan và Mã Quân, lúc này hắn lại thêm ngạc nhiên khi phát hiện Đặng Ngải cũng đang ở trong quân, mặc áo giáp sắt, tay cầm thương bạc, khí khái hào hùng, Lưu Cảnh có chút không vui nói:

- Ngươi không ở Tương Dương chăm chỉ đọc sách, chạy tới đây làm gì?

Đặng Ngải có chút sợ Lưu Cảnh, cúi đầu không dám trả lời, Giả Hủ cười đỡ lời cho cậu:

- Đặng tiểu ca mang theo trăm sĩ tử ưu tú, một lòng tòng quân, ta biết trong quân văn quân khuyết thiếu, mới quyết định thay Châu Mục, đưa cậu ấy theo.

Lưu Cảnh đã trông thấy trong quân hơn trăm sĩ tử trẻ tuổi, bọn họ cùng lúc đi ra hướng Lưu Cảnh hành lễ, ai nấy đều tinh thần phấn chấn, tràn ngập hi vọng và mong chờ vào tương lai.

Giả Hủ nói không sai, quân đội của hắn quả thực đang khuyết thiếu quan văn, như xử lí công văn, ghi chép công danh,, hạch toán quân lương, lập danh sách quân vân vân….toàn là việc của quan văn, rất nhiều người đều phải kiêm nhiệm nhiều việc cùng một lúc, vô cùng bận rộn, có thể nói là, đám nhân sĩ trẻ tuổi này đến rất đúng lúc.

Lưu Cảnh vui vẻ gật đầu:

- Nếu đã đến đây rồi, thì ở lại vậy, mọi người vất vả suốt dọc đường rồi, mời theo ta vào trong doanh nghỉ ngơi!

Đám sĩ tử reo hò, đến cả Đặng Ngải cũng vui ra mặt, cậu biết mình có thể ở lại, Lưu Cảnh xoay người lên ngựa, dẫn mọi người đi vào doanh trại.

Quân cứu viện đã đến, khiến trong doanh trở nên khá náo nhiệt, Lưu Cảnh sai Hoàng Trung và Mã Siêu đi sắp xếp cho viện quân, Mã Quân cũng đưa đám đệ tử đi sắp đặt quân giới, Lưu Cảnh thì mời Giả Hủ vào trướng trung quân.

Trong đại trướng còn có Bàng Thống. Bàng THống vội vàng lên trước hành lễ với Giả Hủ:

- Tham kiến Giả công!

Giả Hủ gật gật đầu cười nói:

- Bàng quân sư không hổ là người được Châu Mục coi trọng, túc trí đa mưu, khiến ta vô cùng khâm phục, quân Hán sau này có người kế tục rồi!

- Giả công quá khen, vãn bối hổ thẹn!

Hàn huyên vài câu, bọn họ theo Lưu Cảnh tới trước sa bàn, Lưu Cảnh vô cùng mong chờ sợ xuất hiện của Giả Hủ, hi vọng Giả Hủ có thể giúp mình phá vỡ thế cục. Giả Hủ cũng hiểu được tâm tư của Lưu Cảnh, lão bước tới trước sa bàn chăm chú giây lát rồi cười nói:

- Không hổ là Tuân Du, phòng ngự rất cẩn thận, muốn đánh hạ được Lũng Tây, đúng là phải hơi tốn công sức.

Lưu Cảnh cũng khẽ thở dài nói:

- Ta tuy không nóng vội tiến công, nhẫn nại chờ đợi cơ hội, nhưng thực ra cũng là vì bất đắc dĩ không có cách nào khả thi cả, nếu quân Tào muốn giằng co với ta vài năm, ta thực sự cũng không có cách nào.

Giả Hủ cười tủm tỉm nói:

- Cách không phải là không có, đối đầu mười mấy năm, đợi Tào Thừa tướng về tây thiên rồi, thiên hạ không phải là của Chu Mục sao?

Mấy tên thị vệ bên cạnh đều phì cười thành tiếng, Lưu Cảnh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng:

- Quân sư càng ngày càng biết nói đùa rồi đấy!

- Ha ha! Đương nhiên là nói đùa rồi, nhưng mà ta nghe nói kị binh rút về phía tây rồi, có đúng thế không?

Lưu Cảnh gật gật đầu:

- Quả đúng như thế, đây cũng coi như một tin tốt, người Khương xuất binh, tiến công hang ổ của Dương Thiên Vạn, Dương Thiên Vạn tất nhiên phải lui binh, bớt một cánh kị binh khiến người ta đau đầu.

Giả Hủ nhìn lại sa bàn một cái, trầm tư giây lát nói:

- Kì thực công phá Thượng Phương cốc không phải là không có cách, quan trọng là Ký Thành, lấy được Ký Thành mới là chuyện khó nhất.

Lưu Cảnh mừng rỡ, hắn tạm thời còn không suy xét đến Ký Thành, quan trọng là Thượng Phương cốc, chiếm được Thượng Phương cốc, quân Hán sẽ trực tiếp đối đầu với Vị Thủy cốc, có thể hô ứng với quân của Triệu Vân, ít nhất thì thế cục ngặt nghèo trước mắt có thể được giải quyết.

Lưu Cảnh vội vàng khom người thi lễ nói:

- Xin quân sư dạy ta kế sách công phá Thượng Phương cốc!

Giả Hủ vuốt râu mỉm cười:

- Kế sách không ở trên người tôi, Châu Mục tìm lộn người rồi, phải tìm Mã viện chủ mới đúng.

Lưu Cảnh ngạc nhiên, Bàng Thống bên cạnh phản ứng nhanh nhạy, lập tức tiếp lời:

- Chẳng lẽ Mã viện chủ mang vũ khí tiến công mới tới đây sao?

Giả Hủ gật gật đầu:

- Đúng vậy!

Lưu Cảnh vui mừng quá đỗi, sao hắn không nghĩ tới chứ:

- Thế thì chúng ta đi xem xem sao!

Hắn có chút sốt sắng không chịu nổi.

Mã Quân và đệ tử được an phái ở khu hậu cần quân doanh, lần này Giả Hủ đưa quân tiếp viện đến, mang theo một lượng lớn quân nhu, mấy ngàn quân sĩ đang bận rộn vận chuyển quân nhu và lương thảo vào kho trướng, ở một góc khác của doang trại, Mã Quân cũng đang cùng mấy trăm tên đệ tử lắp ráp hàng trăm linh kiện.

Đây là một cỗ máy bắn đá cỡ nhỏ do y lợi dụng nguyên lí cơ bản sáng chế ra, nhưng vận hành trong vùng núi, rất thuận tiện, hơn nữa tầm bắn cũng rất xa, thậm chí còn vượt xa hơn cả máy cỡ lớn, là tác phẩm tâm huyết mà Mã Quân đã phải bỏ ra những hai năm trời mới tạo ra được.

Lúc này, đám đệ tử lũ lượt đứng lên, Mã Quân quay đầu, thấy Lưu Cảnh đang nhìn Giả Hủ, Bàng Thống, đang vội vàng đi tới, y cũng đứng dậy hành lễ:

- Tham kiến Châu Mục!

Lưu Cảnh lên trước cười áy náy:

- Ban nãy nhiều người quá, đầu óc nhất thời không xoay nổi, không ngờ Cchủ viện tới tất có duyên do, may mà có Quân sư nhắc nhở ta mới kịp phản ứng, thất lỡ với Viện chủ rồi.

- Đâu có! Châu Mục bề bộn nhiều việc, ta hiểu.

Mã Quân đã không còn nói lắp như trước nữa, chỉ là y lời ít ý nhiều, cố hết sức nói ngắn gọn nhất, cười giới thiệu máy bắn đá với Lưu Cảnh:

- Châu Mục xem xem, có gì khác không?

Lưu Cảnh đi lên trước, đánh giá trên dưới cái máy bắn đá, chỉ thấy nó cao không bằng người đứng, cần pháo cũng rất dài nhỏ, khoảng hai trượng năm thước, bàn tời dùng hai gân đùi trâu, lực đàn hồi cực lớn, Lưu Cảnh suy nghĩ một lát:

- Cảm giác rất tiện lợi, nhưng mà hình như không bắn được vật nặng, hơn nữa nó còn có bánh xe, hẳn là có thể đẩy đi được!

- Nó thực ra chính là một con trâu gỗ, trong địa hình đồi núi này, ba người đã có thể sử dụng được rồi, có thể bắn được vậy nặng năm cân ra xa hơn năm trăm bước.

Lưu Cảnh lập tức vừa mừng vừa ngạc nhiên, sự linh hoạt của con trâu gỗ hắn đã được tận mắt chứng kiến, di chuyển như bay trên địa hình đồi núi, nếu cái giá bắn này cũng có thể như thế được, thì rõ nhiên là vũ khí lợi hại trong quân rồi, hơn nữa còn có thể bắn xa ngoài năm trăm bước, phải biết rằng máy bắn đá cỡ lớn cũng chỉ có thể bắn được bốn trăm bước, cái này làm sao có thể làm được?

Lưu Cảnh nghi ngờ nhìn Mã Quân. Mã Quân cười cười vỗ vỗ cần bẩy:

- Mấu chốt là cái cần bẩy này, không giống bình thường.

Lưu Cảnh nhận lấy cần bẩy, hắn lập tức cảm nhận được sự khác biệt, toàn bộ cần ném được sơn đen, lóe ra ánh sáng kim loại, nặng trình trịch, không biết được làm từ chất liệu gì? Lúc này, một tên đệ tử bên cạnh Mã Quân giới thiệu:

- Hồi bẩm Châu Mục, cần bẩy này thực ra được làm từ cây chá, làm một cái cần bẩy phải tốn mất hai năm.

Lưu Cảnh gật gật đầu, cây chá hắn biết, vô cùng dẻo dai, là vật liệu tốt nhất để làm cung, nhưng làm thế nào để đạt được mức chắc chắn mà không đứt đoạn, đây chính là kĩ thuật, chắc có liên quan đến hai năm tiêu tốn kia.

- Xin nói tiếp đi!

Đệ tử Mã Quân thi lễ, tiếp tục nói:

- Đầu tiên là dùng loại thân chá thượng hạng, tước thành từng sợi to đều nhau, sau đó ngâm đi ngâm lại trong dầu, ngâm cho đến khi nào không thể biến dạng được, không thể rạn nứt, ban nãy mới hoàn thành bước đầu tiên.

- Sau đó thì sao?

Lưu Cảnh cảm thấy rất hứng thú, truy hỏi.

- Bước này đã tiêu tốn hết một năm, sau một năm, vớt sợi chá ra, hong gió trong bóng râm mấy tháng. Sau đó dùng keo thượng hạng dán liền thành một cây cần bẩy dài hai trượng năm thước, bên ngoài quấn thêm gân trâu, đợi đến khi gân trâu khô hẳn, quét lớp sơn sống, lấy bao vải đay, khô lớp nào bọc lớp đấy.

- Đợi chút!

Lưu Cảnh bỗng nhiên có chút hiểu ra, hắn ngạc nhiên nói:

- Đây không phải là đang làm mã sóc sao?

Mã Quân cười nói:

- Đúng là cách làm mã sóc, nhưng lại có chút khác biệt, mã sóc chỉ dùng dây đay quấn quanh, còn chúng ta dùng gân trâu, mã sóc cần cứng rắn, còn chúng ta cần cương nhu.

Mã Quân khoát tay ra hiệu, hai tên đệ tử bắt đầu làm thí nghiệm, bọn họ cố định một đầu, đầu bên kia dùng sợi sora túm lại, chỉ thấy đòn bẩy bị kéo cong thành vòng cung, hoàn toàn không có chút dấu vết rạn nứt nào, hai người buông tay, đòn bẩy mạnh mẽ bật thẳng, binh sĩ xung quanh ai nấy đều ngạc nhiên thám phục, bọn họ trước nay chưa từng thấy một đòn bẩy nào dẻo dai như vậy.

Lưu Cảnh khẽ thở dài:

- Chả trách có thể bắn xa năm trăm bước, quả không giống bình thường!

Lúc này Mã Quân lại khẽ cười nói:

- Chúng tôi còn mang tới một bảo bối nữa, chắc chắn Châu Mục còn hứng thú nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui