Binh Lâm Thiên Hạ

Tin tức Tang Bá bại trận, rốt cục do lính đào ngũ truyền đến quân trại Nhai Đình. Doanh trại, trong lều lớn là hơn mười người tướng lĩnh đang ầm ĩ với nhau, Khang Bình ngồi ở một bên chau mày. Mặc dù y là chủ tướng, nhưng trên thực tế y vẫn không thể hoàn toàn nắm trong tay chi quân đội này, ngoại trừ một ngàn người vẫn do y thống soái, bốn ngàn còn lại là mới vừa từ Trần Thương điều đến một tháng trước, đại bộ phận tướng lĩnh chỉ ở mặt ngoài tôn trọng đối với y, nhưng gặp phải chuyện lớn, bọn họ cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh của Từ Hoảng.

Hiện tại Tang Bá nửa đường bị tập kích bại trận, không có khả năng lại đến viện trợ y, mà Triệu Vân Thống soái ba vạn đại quân đang ở trước mắt, kiên quyết chống cự, hay là đầu hàng, Khang Bình không làm chủ được, y liền triệu tập tướng lĩnh, để mọi người cùng quyết định.

Một gã Nha tướng tên Tần Phương đập bàn, lớn tiếng hô:

- Chuyện này nhất định phải xin chỉ thị của Từ tướng quân, đầu hàng hay không cũng phải để Từ tướng quân đến quyết định!

Vài tên tướng lĩnh bên cạnh cũng đồng ý với gã:

- Tần tướng quân nói đúng, Từ tướng quân đối đãi với chúng ta không tệ, cho dù phải đầu hàng, cũng nhất định phải nhận được sự đồng ý của Từ tướng quân.

Vài tên quan quân chủ trương đầu hàng khác lại coi thường không thèm để ý, một người cười lạnh nói:

- Thực con mẹ nó ngây thơ, ngươi đi thương lượng với quân Hán, bảo bọn họ chờ một chút, nói chúng ta phải đi trưng cầu sự đồng ý của Từ tướng quân mới có thể đầu hàng, ngươi cảm thấy quân Hán có đồng ý không?

- Không đồng ý thì chống cự, chúng ta trên cao nhìn xuống, giữ lấy thuận lợi từ địa thế, năm ngàn người hoàn toàn có thể chống lại được hai vạn người tiến công.

- Địa thế của Mộc Môn Trại lại càng có ưu thế, không phải cũng không chịu được sao?

- Nhai Đình không phải Mộc Môn Trại!

Các tướng lĩnh lại ầm ĩ hết cả lên, Khang Bình phiền muộn trong lòng, đứng dậy đi ra doanh trướng, khoanh tay chậm rãi dạo bước ở trong trại lớn. Y và Hầu Phong đã hẹn hai ngày, tối nay là đến kỳ rồi, nhưng y nhưng không cách nào đưa ra một câu trả lời rõ ràng, nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ không quản tướng lĩnh khác, chính mình suất bộ đầu hàng sao? Như vậy lương tâm của y lại áy náy.

Lúc này, phía trước truyền đến tiếng một trận rối loạn rất nhỏ, dường như có người ở hoảng sợ hô lớn điều gì đó. Khang Bình ngẩn ra, bước nhanh tới, đã thấy mười mấy tên binh lính đang vây quanh ở trước ao trữ nước ồn ào tranh giành cái gì:

- Chuyện gì xảy ra?

Khang Bình đi lên trước hỏi.

Một tên binh lính thi lễ nói:


- Khởi bẩm tướng quân, suối nước khô rồi, nước ở ao trữ nước cũng giảm bớt hơn phân nửa.

Khang Bình cả kinh trong lòng, vội vàng tách mọi người ra đi lên trước, quả nhiên, một đoạn suối nước từ phía đông chảy tới đã khô rồi, hơn nữa nguyên bản cái ao đầy nước cũng chỉ còn lại có hơn một nửa, Khang Bình ngây ngẩn cả người, đây là có chuyện gì?

Một gã quan quân kinh nghiệm phong phú tiến lên phía trước nói:

- Tướng quân, đây là quân Hán tìm được nguồn nước, rồi dẫn nguồn nước đi, chúng ta bên này sẽ không có nước. Về phần hồ chứa nước, hẳn là quân Hán cũng đào vài cái hồ chứa nước ở dưới chân núi, nước hồ chúng ta liền ngấm hết vào trong đất rồi.

Khang Bình bối rối, không có lương thực còn có thể giết ngựa để cầm cự mấy ngày, nhưng nếu như không có nước, một ngày cũng không cầm cự nổi.

Tình huống ngoài ý muốn này khiến Khang Bình rốt cuộc không nhẫn nổi, y chạy nhanh về lều lớn, chỉ thấy các tướng lĩnh vẫn còn cãi vã, y hét lớn một tiếng:

- Hết thảy câm miệng cho ta!

Trong lều lớn trong nháy mắt đã an tĩnh lại, lúc này Khang Bình mới lạnh lùng nói:

- Ta nói cho mọi người một tin tức, nguồn nước của chúng ta đã bị quân Hán chặt đứt, lại thêm nước trong ao trữ nước, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba ngày, là chiến là hàng, mọi ngượi tự mình quyết định đi!

Trong đại trướng lặng ngắt như tờ, sau một lúc lâu, Nha tướng Tần Phương cười khan nói:

- Nếu Khang Giáo Úy nguyện dẫn mọi người đầu hàng, chúng ta cũng không có ý kiến, dù sao Khang Giáo Úy là chủ tướng, chúng ta đi theo Giáo Úy là được.

Mọi người đều đồng ý, Khang Bình thấy những người này đặt mình lên trên lửa nướng, để mình gánh vác bêu danh đầu hàng, y cười lạnh trong lòng một tiếng, không nhanh không chậm nói:

- Chư vị đang ngồi đều có cấp dưới của chính mình, không phải Khang Bình ta có thể chỉ huy được, vẫn là để các vị tự mình quyết định, như vậy đi! Chúng ta giao hẹn, từ hiện tại bắt đầu, nếu người nào nguyện ý đầu hàng, chính mình suất bộ xuống núi đầu hàng. Người không muốn đầu hàng liền ở lại trên núi, những người khác cũng không thể miễn cưỡng, không được đánh lén, mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, mọi người nói xong thì tán đi.

Nói xong, Khang Bình xoay người liền nghênh ngang rời đi, tướng lĩnh còn lại ngơ ngác nhìn nhau, hiển nhiên Khang Bình không chịu đi đầu, muốn mọi người tự mình quyết định. Mọi người cũng không có tâm tư ầm ĩ tiếp nữa, mỗi người đều mang tâm tư đi về.

Sau gần nửa canh giờ, quân trại quân Tào liền tuôn ra một tin tức làm người ta khiếp sợ. Tướng lĩnh quân Tào thứ nhất xuống núi đầu hàng không ngờ chính là Nha tướng phản đối đầu hàng Tần Phương. Gã suất lĩnh một ngàn binh lính bản bộ xuống núi đầu hàng quân Hán. Nước còn lại chỉ có thể duy trì ba ngày, đầu hàng là việc sớm muộn gì, người thứ nhất đầu hàng hiển nhiên sẽ đạt được ích lợi lớn nhất, tin tức này khiến cho quân Tào như gặp sóng to gió lớn.


Ngay sau đó, đồng dạng là Nha tướng phản đối đầu hàng Trương Cừ cũng suất lĩnh năm trăm binh lính bản bộ xuống núi đầu hàng quân Hán, Tần Phương và Trương Cừ giành đầu hàng trước khiến tướng lĩnh quân Tào khác hối hận không ngừng, trên dưới quân Tào không do dự nữa, đều xuống núi đầu hàng, tới lúc hoàng hôn, trong đại doanh quân Tào chỉ còn lại có Khang Bình suất lĩnh một ngàn binh lính.

Khang Bình đứng ở trên tường trại, nhìn trời chiều như máu, ánh nắng chiều chiếu đỏ khuôn mặt của y, mỗi người đều có lựa chọn của bản thân, Khang Bình cũng không ngoại lệ. Nếu như nói trước đó y đã quyết định đầu hàng, thì cũng làm tướng lĩnh quân Tào đều xuống núi đầu hàng, nhưng khi không một người nguyện ý lưu lại, tâm tình của y phát sinh biến hóa.

Mặc dù Khang Bình biết đại thế đã mất, nhưng y là chủ tướng Nhai Đình, y nhất định phải giữ gìn tôn nghiêm cuối cùng của quân Tào, đây là trách nhiệm y không thể chối từ.

Lúc này, có binh lính chỉ vào dưới chân núi hô to:

- Tướng quân, có người đến!

Khang Bình cũng nhìn thấy, một đội binh lính quân Hán đang đến đây, đại tướng dẫn đầu không ngờ là Mã Siêu, điều này ra ngoài dự kiến của Khang Bình. Lúc này, Mã Siêu giục ngựa tiến lên cao giọng nói:

- Ta tìm chủ tướng của các ngươi, mời y đi ra nói chuyện!

Khang Bình đi lên trước, chắp tay thi lễ nói:

- Mã đô đốc, đã lâu không gặp!

Mã Siêu gật gật đầu:

- Nửa canh giờ nữa là hết kỳ hẹn hai ngày rồi, ta không đành lòng hiền đệ chết ở Nhai Đình, cho nên đặc biệt đến khuyên bảo, Tào Tháo là quốc tặc Đại Hán, vì sao hiền đệ phải tuẫn táng vì lão, để bêu danh thiên thu?

Khang Bình cúi đầu, yên lặng không nói gì, Mã Siêu lại thở dài khuyên nhủ:

- Ta biết hiền đệ là cảm động và nhớ nhung ân tình của Từ Hoảng, không đành lòng phản bội gã, nhưng ngươi đã từng suy nghĩ thay các huynh đệ thủ hạ chưa? Bọn họ cũng phải theo ngươi cùng nhau bỏ mình, chết ở Nhai Đình sao? Ta cũng không giấu diếm ngươi, Lũng Tây đã do đệ của ta là Mã Đại đoạt được, hiện tại chỉ còn lại có một trại Nhai Đình, Lưu Châu Mục truyền đến quân lệnh, bắn người không đầu hàng, qua nửa canh giờ nữa, không riêng hiền đệ không còn cơ hội, mà ngay cả thủ hạ huynh đệ của ngươi cũng phải chém giết toàn bộ, hiền đệ nhẫn tâm vậy sao?

Khang Bình quay đầu lại nhìn một ngàn binh lính thủ hạ, thấy mặt mỗi người lộ vẻ sợ hãi, không ít người vụng trộm buông binh khí xuống, sĩ khí đã tan rã, y thở thật dài một tiếng, hạ lệnh:

- Mở cửa trại ra!


Cửa trại từ từ mở ra, Khang Bình lại nói với các binh lính thủ hạ:

- Các vị huynh đệ đều có cha mẹ thê nhi, ta sẽ không ngăn trở mọi người, người nguyện ý đầu hàng, xuống núi đi!

Bọn lính đứng yên một lát, bắt đầu có binh lính bỏ đi khôi giáp, buông binh khí, quỳ xuống thi lễ với Khang Bình, yên lặng đi ra cửa trại xuống núi. Bọn lính càng chạy càng nhiều, cuối cùng chỉ còn Khang Bình cùng mười tên thân binh của y, Khang Bình ra lệnh cho mười tên thân binh:

- Các ngươi cũng xuống núi, đi cho ta!

Thân binh đều quỳ xuống rơi lệ nói:

- Chúng ta không muốn rời khỏi tướng quân, nguyện cùng tướng quân cộng sinh tử!

Khang Bình gật gật đầu, rồi ôm quyền nói với Mã Siêu:

- Đô đốc, tuy rằng Tào Tháo đối với Đại Hán bất nghĩa, nhưng Khang Bình ta phụng mệnh trấn thủ Nhai Đình, thì nên tử chiến đến cuối cùng. Cùng Nhai Đình tồn vong, đây là chức trách của ta. Chỉ là ta cũng không nguyện các tướng sĩ làm vật hy sinh vô ích, hiện tại Nhai Đình đã mất, liền để cho ta tới gánh vác trách nhiệm Nhai Đình thất thủ đi!

Khang Bình nói xong, dứt khoát rút ra chiến đao, hoành đao tự vẫn, mười tên thân binh của y thấy chủ tướng tự vẫn, đều hô to một tiếng, rút đao theo y tự sát ở trên tường trại.

Mã Siêu yên lặng nhìn Khang Bình tự sát, không kìm nổi nước mắt, sau một lúc lâu, y kìm nén đau buồn, nói với thủ hạ:

- Cẩn thận thu lại thi thể bọn họ, đưa về quê nhà an táng.

Nói xong, Mã Siêu lại không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:

- Ai nói Lũng Tây không có tướng trung dũng!

......

Tin tức quân Hán cướp lấy Lũng Huyện và Nhai Đình chẳng bao lâu đã truyền đến đại doanh quân Hán ở Trần Thương. Lúc này Lưu Cảnh tự mình dẫn bảy vạn đại quân đã ở ngoài tây thành Trần Thương giằng co nhiều ngày với quân Tào. Cho dù việc cướp lấy Nhai Đình ở trong dự liệu của Lưu Cảnh, nhưng khi tin tức thật sự truyền đến, vẫn làm hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, hơn nữa Lũng Huyện cũng được Mã Đại dùng kế cướp lấy, đây càng là việc lớn làm phấn chấn quân tâm.

Trong lều lớn, Giả Hủ cười nói với Lưu Cảnh:

- Nếu cướp lấy Lũng Huyện, vậy cũng sắp phá được Trần Thương rồi. 3ũng Huyện vốn là một góc hộ vệ cho Trần Thương, Lũng Huyện lâm nguy, Trần Thương tới tiếp viện, Trần Thương lâm nguy, Lũng Huyện tới tiếp viện. Nhưng bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, nếu Lũng Huyện bị phá, Trần Thương cũng liền khó bảo toàn. Châu Mục lệnh Triệu Vân trực tiếp xuất binh tới Trường An, khiến tình thế Trường An nguy cấp, vì cứu Trường An, Từ Hoảng không thể không dẫn binh về, như vậy chúng ta cướp lấy Trần Thương cũng dễ dàng rồi.


Lưu Cảnh khoanh tay đi vài bước, quay đầu lại nói:

- Nhưng ta có chút lo lắng một mình quân đội Triệu Vân xâm nhập, ngược lại lại bị quân đội Từ Hoảng và Tào Nhân giáp công, thì ngoài tầm chúng ta cứu viện.

Giả Hủ hơi suy nghĩ một chút liền cười nói:

- Châu Mục nếu lo lắng Triệu tướng quân bị giáp công, vậy hãy để cho y cũng mang theo kỵ binh, có kỵ binh phụ trợ, quân Tào liền khó có thể giáp công rồi, trừ phi Hổ Báo kỵ của Tào Tháo có thể kịp thời đuổi tới.

- Ta cho rằng Hổ Báo kỵ của Tào Tháo sẽ không xuất hiện tại Quan Trung, ta lại cảm thấy có khả năng xuất hiện tại Nam Dương.

Lưu Cảnh chần chờ còn nói thêm:

- Ta có một loại cảm giác rất mãnh liệt, Tào Tháo đã không đủ lòng tin đối với Quan Trung, nhưng lão tuyệt không buông tha Nam Dương.

Giả Hủ ha hả mỉm cười:

- Lúc trước Châu Mục quyết định cướp lấy Nam Dương, không phải là dùng ngược lại kế của Tào Tháo, đem Nam Dương làm một khối mồi, làm chệch hướng quân đội của Tào Tháo, làm giảm bớt áp lực của Lũng Tây. Hiện tại Hổ Báo kỵ của Tào Tháo không tới được Quan Trung, chẳng phải bởi vì áp lực của Nam Dương sao?

- Quân sư nói không sai, cướp lấy Nam Dương chính là mục đích này. Ngày hôm qua ta nhận được tình báo, quân Tào trấn thủ Võ Quan chỉ có sáu ngàn người. Ta cảm thấy đây cố nhiên là bởi vì Võ Quan hiểm yếu, dễ thủ khó công, nhưng quan trọng hơn là, cực khả năng Tào Tháo chuẩn bị phản công Nam Dương, cho nên không cần phải tụ tập trọng binh ở Võ Quan, nếu như là phản công Nam Dương, thì không đơn giản xuất động riêng Hổ Báo kỵ, ít nhất còn có ba đến bốn vạn bộ binh.

Lưu Cảnh đi đến trước sa bàn, nhìn chăm chú vào Quan Trung và Nam Dương, trầm tư một lát lại nói:

- Đối với ta mà nói, Quan Trung so với Nam Dương quan trọng hơn nhiều lắm, nếu như có thể lấy được Quan Trung, ta thà rằng buông tha cho Nam Dương.

Giả Hủ cũng chầm chậm đi lên trước, cười nói:

- Châu Mục không ngại lấy Trần Thương trước, không nên gấp việc tấn công Trường An, duy trì xu thế giương cung mà không bắn, sau đó lại liên hệ Tôn Quyền, mời y xuất binh tới Từ Châu hoặc là Hợp Phì, khiến quân Giang Đông tạo áp lực ở phía Đông vào quân Tào. Đưa ra điều kiện, có thể trả lại quận Kỳ Xuân cho Giang Đông, hoặc là đem quận Hành Dương và quận Trường Sa ở Kinh Nam cắt nhường cho Giang Đông, ta tin tưởng dưới sự hấp dẫn của món hời lớn, Tôn Quyền nhất định sẽ xuất binh. Chỉ cần Tôn Quyền xuất binh, đồng thời ta tạo áp lực ở Nam Dương và Nhữ Nam, dưới áp lực lớn như vậy, cũng có thể đàm phán với Tào Tháo, Quan Trung thuộc sở hữu rồi.

Lưu Cảnh nhìn chăm chú vào sa bàn, thật lâu sau mới thản nhiên nói:

- Tuy vậy, áp lực đối với Tào Tháo vẫn không đủ, chúng ta còn cần phải tăng thêm áp lực nữa.

......

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận