Tuyết rơi lả tả ở quận An Lục, tuyết đọng dày tới một thước, thế nhưng ở quận Giang Hạ lại chỉ rơi ít tuyết, giữa núi cao nước biếc, giống như mái tóc mai của người đẹp hết thời, thi thoảng điểm màu trắng tuyết.
Tám vạn đại quân rút lui khỏi quận An Lục, nghỉ ngơi chỉnh đốn ở quân doanh Hạ Khẩu, còn Lưu Cảnh cũng không về Thành Đô ngay, mà nhân cơ hội này thị sát Giang Hạ, sáng sớm nay, Lưu Cảnh đã ngồi thuyền từ từ ép sát bến tàu Kỳ Xuân.
Thái thú quận Kỳ Xuân Đào Chính từ sớm đã dẫn một đám quan viên nghênh đón Châu Mục ở trên bến tàu. Đào Chính vốn giữ chức Trưởng sử quận Kỳ Xuân, ba năm trước, sau khi quận Kỳ Xuân chính thức thuộc về Kinh Châu, Đào Chính liền chính thức được thăng chức từ Trưởng sử lên Thái thú, y ở đây đã được bốn năm rồi.
Danh tiếng của y ở quận Kỳ Xuân rất tốt, năm ngoái khi chuẩn bị điều đi giữ chức Thái thú Nam quận, các bô lão quận Kỳ Xuân đã không cho y đi, ép y ở lại đây, Lưu Cảnh cũng nhìn thấy rất rõ thành tích của y, qua ba năm y quản lý, quận Kỳ Xuân đã từ một quận nhỏ lạc hậu, dân cư thưa thớt, thành trì cũ nát, dần dần trở thành quận có sản lượng lương thực đứng thứ năm ở Kinh Châu, chỉ xếp sau Tương Dương, Giang Hạ, Nam quận và Trường Sa, thậm chí vượt qua cả quận Linh Lăng.
Vì thế, phủ tướng quân đặc biệt phái người tới quận Kỳ Xuân điều tra ngầm, lúc này mới biết, dân số của quận đã tăng từ mười ngàn hộ lên đến hơn ba mươi ngàn hộ, dân số chủ yếu từ quận Lư Giang và Dự Chương đổ vào, ở quận Kỳ Xuân, dân chúng từ Dương Châu dời đến đều có ruộng canh tác của họ, mỗi hộ đều có hơn một trăm mẫu ruộng, quan phủ không bị ràng buộc phải cung cấp trâu cày và có thể miễn trừ lao dịch, trẻ con đi học được quan phủ cung cấp chỗ ăn ở, như vậy đã thu hút được lượng lớn dân chúng Dương Châu di cư đến, giúp dân số nhanh chóng gia tăng.
Cùng lúc đó, hãng buôn Đào thị chuyển toàn bộ kho hàng đến quận Kỳ Xuân, đội tàu cũng dừng lại hết ở đây, quan phủ mỗi năm thu được rất nhiều của cải, dân chúng bình thường cũng rất dễ tìm được việc kiếm tiền.
Trên thực tế, sự trỗi dậy của quận Kỳ Xuân chủ yếu dựa vào tài lực của Đào gia đã ủng hộ rất lớn cho quận Kỳ Xuân, đây là việc mà giới quan trường Kinh Châu đều biết rõ, Đào chính cũng bởi vậy đã đạt được công trạng mà người khác phải mất mười năm mới làm được, có điều chỉ cần Lưu Cảnh ngầm ưng thuận thì cũng không ai nói vì về “công trạng đặc biệt” này, dù sao quận Kỳ Xuân quả thật đã trỗi dậy rồi và cũng không hề làm giả.
Lưu Cảnh bước nhanh xuống boong thuyền, Đào Chính dẫn đám quan viên tiến ra chào đón, cùng nhau khom người thi lễ:
- Tham kiến Châu Mục!
Lúc này mấy tên thị vệ phía sau Lưu Cảnh đều bật cười khúc khích, Lưu Cảnh giờ mới phát hiện ra, mười mấy viên quan đều mặc quan bào cũ bạc màu, có người trên quan bào còn chắp vá, rõ ràng đã được bàn bạc chuẩn bị.
Lưu Cảnh vừa bựcc mình vừa buồn cười, nói với mọi người:
- Các vị cũng không cần xoắn xuýt nghênh đón ta quá thế, ta chỉ là tới thăm anh vợ của ta một lát thôi, mọi người hãy cứ thoải mái đi.
Mọi người nhìn quan bào của nhau, đúng là có phần quá mức, đám đông đều ngượng ngùng bật cười.
Lưu Cảnh trở mình lên ngựa, cùng mọi người đi về phía huyện thành, lần tới huyện thành Kỳ Xuân trước đã rất nhiều năm, cùng Tôn Quyền ký kết hiệp ước ứng phó với quân Tào ở đây, sau đó lập tức xảy ra đại chiến Xích Bích. Trong trí nhớ của Lưu Cảnh, huyện Kỳ Xuân cũ nát và lộn xộn, mặt đất lầy lội không chịu nổi, thế nhưng huyện Kỳ Xuân lúc này lại khiến hắn sáng mắt.
Từng dãy nhà chỉnh tể trật tự, rõ ràng đều mới được xây dựng, hai bên trồng đầy cây xanh, mặt đường lát đá xanh, đường phố rộng rãi mà sạch sẽ, trẻ con phần lớn mập trắng, nhà nhà đều mở cửa, hương án đặt trên cửa, quỳ lạy nghênh đón mình vào thành.
Đào Chính nhìn ra sự tán thành trong mắt Lưu Cảnh, y có phần ngượng ngùng giải thích:
- Khoảng bốn năm trước, ty chức tập trung toàn thể dân chúng đến bàn bạc, mọi người đã đặt ra quy định, nhà ở đều xây giống nhau, trước sau nhà trồng cây xanh và hoa, không được phép vứt rác bừa bãi, lại càng không được ỉa đại bậy bạ, đá trên các phố lớn ngõ nhỏ đều do dân chúng toàn huyện cùng nhau lát nên, nguyên liệu đá cũng không tốn bao nhiêu tiền, mất mấy năm cố gắng, huyện Kỳ Xuân đã thay đổi rất lớn, di dân từ Dương Châu tới đã vào huyện thành rồi đều không muốn đi.
Lưu Cảnh quả thực rất hài lòng với cảnh sắc đường phố trước mắt, đặc biệt thích sự sạch sẽ gọn gàng nơi đây, hắn lại cười hỏi:
- Nếu trái với quy định thì xử thế nào? Ý ta nói, ngươi bỏ được một số thói xấu bẩn thỉu của dân chúng sao?
- Rất đơn giản, quy tắc là do mọi người quyết định, mỗi nhà mỗi hộ đều ấn dấu vân tay, giả dụ không tuân thủ sẽ nghiêm trị, lần đầu tiên thì đánh năm mươi roi trước mặt mọi người coi như cảnh cáo, lần thứ hai tái phạm sẽ bị đuổi cả nhà ra khỏi huyện Kỳ Xuân, tới sống ở vùng quê gần đó, không cho vào thành nữa, có điều tới giờ, chỉ mới đánh mười mấy người, không có nhà nào bị đuổi ra khỏi thành, mọi người đều rất thích sự sạch sẽ trong lành này nên sẽ tự giác duy trì.
Lưu Cảnh gật đầu, hắn vẫn phải thừa nhận Đào Chính quả rất có năng lực, không chỉ bởi vì là anh vợ của mình.
Thật ra Lưu Cảnh luôn rất quan tâm đến sự phát triển của Đào gia trong quan trường, hiện giờ Đào gia đã không chỉ là thương nhân, mà cũng dần có tiếng nói trên quan trường, ngoài Đào Chính giữ chức Thái thú Kỳ Xuân ra, Thái thú quận Âm Bình Dương Lượng cũng là em rể của Đào Thắng, ngoài ra còn bốn năm con cháu Đào gia giữ chức quan viên các quận huyện, ngay cả bản thân Đào Thắng cũng vì Đào gia đã có những cống hiến lớn lao với Kinh châu mà được phong làm hương hầu.
Tuy nhiên điều khiến Lưu Cảnh hài lòng là, con cháu Đào gia khiêm tốn chăm chỉ, không bao giờ làm những việc xấu ức hiếp dân chúng, trái lại được mọi người tôn trọng, trong quan trường cũng thanh liêm, kỷ luật. Đương nhiên, điều này có liên quan đến sự giàu có của Đào gia, bọn họ chỉ bỏ tiền ra cho mọi người chứ không hề kiếm tiền về trong nhà, Đào Chính là một vị quan tốt giản dị thanh liêm như thế, năm nào cũng được đánh giá là tốt nhất.
Lưu Cảnh bước vào quận nha nói chuyện với mọi người mấy câu, đám đông đều biết điều lui ra, trong phòng chỉ còn lại Lưu Cảnh và Đào Chính, Lưu Cảnh mỉm cười nói:
- Lần này ta đến quận Kỳ Xuân, chủ yếu là để bàn với ngươi một việc, chính xác là muốn bảo ngươi làm một việc.
Đào Chính cũng không vì y là anh vợ của Lưu Cảnh mà quên mất lễ nghi trên dưới, y cung kính khom người nói:
- Xin Châu Mục cứ chỉ bảo, vi thần đương nhiên sẽ tuân theo.
Lưu Cảnh gật đầu, trầm ngâm một chút:
- Là thế này, ta định điều ngươi đến Trường An nhận chức Thái thú quận Kinh Triệu kiêm Trường An lệnh, ngươi có đồng ý không?
Dù là Đào Chính đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng vẫn bị kinh hãi, đảm nhiệm chức quan chính ở Trường An, y biết điều này đồng nghĩa với cái gì, trước đây Thái Diễm giữ chức Thái thú Tương Dương kiêm Tương Dương lệnh, về sau Đổng Hòa nhận chức Thái thú Thục quận kiêm Thành Đô lệnh, tuy nhiên giờ Đổng Hòa là một trong ngũ tướng, tương lai dời đô đến Trường An thì y sẽ là quan chính của kinh thành, Đào Chính không hề thấy vui sướng mà cảm nhận được áp lực nặng nề, y biết phân lượng của chức vụ này.
Lâu sau, y thấp giọng nói:
- Ty chức lo năng lực không đủ, cuối cùng sẽ khiến Châu Mục thất vọng.
Lưu Cảnh đứng dậy vỗ vai y, nói ý sâu sa:
- Ngươi phải hiểu một điều, nếu không có địa vị cao của Đào gia thì địa vị của Hán Vương phi tương lai e rằng sẽ bất ổn.
Đào Chính toàn thân chấn động, y bỗng hiểu ra, Lưu Cảnh đang muốn xây dựng thế lực ngoại thích cho muội muội, y thấy vừa cảm động vừa sợ hãi.
- Cảm tạ sự coi trọng của Châu Mục với Đào gia, ty chức chỉ lo không đủ kinh nghiệm, giữ chức Trường An lệnh sẽ khiến người khác dị nghị.
Lưu Cảnh mỉm cười:
- Ngươi nghĩ sẽ có người chỉ trích sao?
- Vi thần hiểu rồi, tuyệt đối sẽ không để Châu Mục thất vọng.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Vậy là được rồi, Y Tịch mai mốt sẽ tới nhậm chức Thái thú Kỳ Xuân, ngươi bàn giao xong hãy đi thẳng tới Trường An, Giả Hủ sẽ tuyên đọc bổ nhiệm của ta trước mặt mọi người.
……
Lưu Cảnh chỉ ở lại huyện Kỳ Xuân có hai canh giờ, ăn xong cơm trưa, hắn liền đi thuyền tới mỏ đồng Giang Hà ở bở bên kia Trường Giang, núi Lục Đồng luôn là mỏ đồng và là nơi sản xuất mỏ vàng lớn nhất Kinh Châu, thậm chí là của cả phương nam, đây cũng là nơi cung cấp nguyên liệu đồng để đúc tiền Kinh Châu, nhất cử nhất động của nó đều có ảnh hưởng trong chính quyền Kinh Thục.
Hiện tại, mỏ đồng có sáu ngàn lính, khoảng một trăm ngàn người lấy quặng và tinh luyện kim loại ở đây, ngoài hơn mười ngàn người là lao động chiêu mộ ở địa phương ra, hơn tám mươi ngàn còn lại đều là tội phạm và tù binh của Kinh Châu và Ích Châu, sử dụng tù binh để đào mỏ đã là quy định nhiều năm nay của Kinh Châu, dù là tù binh của Tào quân hay quân Giang Đông, nếu không muốn gia nhập quân Hán thì phải phục dịch ba năm ở mỏ, sau khi mãn hạn sẽ phóng thích hồi hương.
Tuy nhiên cùng với hiệp ước hòa giải ngưng chiến được ký kết giữa quân Hán và quân Tào, tình hình tăng mạnh tù binh đã có sự xoay chuyển, theo đó tù binh liên tục được phóng thích, gây ra hiện tượng giảm bớt số lượng thợ mỏ ở đây, lần này Lưu Cảnh tới thị sát mỏ cũng chính vì nguyên nhân này.
So với tám năm trước, núi Lục Đồng hiện giờ đã thay đổi rất nhiều, trước là dùng một con sông nhỏ để vận chuyển khoáng thạch ra, nhiều nhất chỉ đi được thuyền kéo trăm thạch, nhưng giờ đường sông được đào sâu rộng hơn, đã cho phép những thuyền hàng năm trăm thạch qua lại, năng lực vận chuyển khoáng thạch cũng tăng lên mạnh mẽ, thậm chí không cần trung chuyển ở hồ Tây Tắc mà trức tiếp chuyển tới Hạ Khẩu.
Tuy nhiên thứ vận chuyển ra bây giờ không phải là khoáng thạch, mà là phôi đồng thô hoặc khối kim loại đã được luyện xong ở mỏ, ngay từ năm năm trước quận Giang Hạ đã xây dựng khu chế luyện trong mỏ, có mấy chục chiếc lò cao ngày đêm không ngừng nghỉ để luyện ra những thỏi đồng thô từ khoáng thạch, sau đó chuyển đến Hạ Khẩu tinh luyện và đúc tiền.
Lưu Cảnh đi cùng với người giám sát mỏ Đặng Chi và Giáo úy Trương Dực bước vào khu thợ mỏ rộng lớn, Đặng Chi năm ngoái đã tới đây nhậm chức giám sát mỏ, phụ trách khai thác và tinh luyện toàn bộ mỏ đồng, còn phụ trách thêm cả việc quản lý thợ mỏ, trong khi đó Trương Dực thì dẫn sáu ngàn quân canh giữ, chịu trách nhiệm cho an ninh ở mỏ và giám sát tù binh.
Khu thợ mỏ rộng khoảng mấy ngàn mẫu, bốn phía xây tường bao quanh, cứ cách trăm bước lại có một tháp canh, cảnh giới nghiêm ngặt, toàn toàn bộ khu thợ mỏ có năm ngàn đại trướng, doanh trướng sắp hàng chỉnh tề, đường rộng sạch sẽ, tổng cộng chia làm mười khu để quản lý, giữa mỗi khu đều có tường bao cao bằng đầu người ngăn cách.
Đặng Chi vừa đi vừa giới thiệu cho Lưu Cảnh:
- Khởi bẩm Châu Mục, hiện nay mỗi đại trướng có hai mươi người, lập một thập trưởng, hàng ngày mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, mỗi tuần nghỉ một ngày, làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, trị an cũng tốt, trong thời gian vi thần giữ chức giám sát mỏ, không hề xảy ra bạo động, chỉ xảy ra hai cuộc chạy trốn, bắt giữ được hơn ba trăm người, trừng phạt theo quy định, kéo dài thời gian phục dịch năm năm.
Lưu Cảnh gật đầu hỏi tiếp:
- Thức ăn thì thế nào?
- Thức ăn không khác biệt so với quân đội lắm, được ăn no, ba ngày ăn một bữa thịt, theo quy định, những tù binh này cũng có tiền tiêu vặt hàng tháng, mỗi tháng một trăm tiền, lúc phóng thích đều tính ra vàng để trả, gần như mỗi người có thể kiếm được một cân vàng về nhà, tội phạm cũng thế.
Lúc này, bọn họ đã tới khu Đông Tam, đây là khu phóng thích, tất cả tù binh chuẩn bị đến hạn phóng thích thì trước một tháng sẽ được chuyển đến sống ở đây, gồm một ngàn doanh trại tạo thành, mỗi trướng chỉ có mười người, hầu hết thời gian chỉ có năm sáu người ở, nhưng lần này lại chặt kín toàn bộ.
Đây là lần phóng thích quy mô lớn nhất từ khi xây dựng khu thợ mỏ đến nay, phóng thích một lần mười bốn ngàn người, đây là vì sau khi quân Hán chiếm lĩnh Quan Lũng đã phóng thích toàn bộ tù binh người Quan Lũng, những tù binh thật sự mãn hạn ba năm chỉ có chưa đến ba ngàn người, số còn lại đều là tù binh người Quan Trung hoặc Lũng Hữu.
Lưu Cảnh vừa bước vào khu Đông Tam đã nghe thấy tiếng ầm ĩ truyền đến.