Hoàng hôn ngày mùa hạ, tiết trời thoắt đổi thay, vài tiếng sấm đì đùng vừa vọng tới, khoảng trời ngoài khung cửa đã tối sầm, không khí đột nhiên bí bức oi nồng lạ lùng, lại sắp mưa. Chỉ An bật đèn lên, trong không gian đóng kín, cả người vẽ lẫn người được vẽ đều thấy rất nóng nực.
“Anh cứ nhìn em mãi làm gì thế? Có người mẫu nào như anh không hả?” Cô càu nhàu, thể hiện vẻ bất mãn. Kỉ Đình cười cười, Chỉ An từ nhỏ đến lớn đều như vậy, những lúc muốn chuyên tâm mà chẳng được thì sẽ cáu kỉnh ngay.
Cô vẫn đang mặc chiếc áo phông màu trắng của anh, chiếc áo rộng thùng thình, che quá mông nhưng vẫn chưa tới đầu gối, cô đứng sau giá vẽ, bị che từ cổ trở xuống, chỉ còn chừa lại đôi chân, nuột nà và thẳng tắp.
Anh bỗng ngây người, không ngờ lại nghe thấy Chỉ An đặt bút đánh cạch xuống bảng pha màu, vẻ bực bội, “Không ổn rồi, em không vẽ nữa đâu…”.
“Lại sao thế?” Chẳng mấy khi thấy cô nhõng nhẽo, trẻ con thế này, trong lòng anh thắc thỏm vui mừng.
“Bảo anh đừng có cựa quậy thì đừng có cựa quậy, anh thế này làm sao em vẽ được?”
“Anh có cựa quậy đâu.” Trong giọng của anh có vài phần oan ức.
“Anh còn dám nói không cựa quậy nữa à?” Cô nhướn mày lên.
Cuối cùng anh cũng hiểu, cúi đầu cười cười, “Chỉ An, em qua đây được không?”.
Cô cười khẩy, “Việc gì em phải qua”. Anh không đáp, chỉ nhìn cô mỉm cười rạng rỡ. Sau cùng cô vẫn tới bên anh, hệt như một con mèo ngoan ngoãn. Đến lúc lời lẽ đều đã ú ớ lộn xộn, cô hỏi anh, “Không sợ lại tiêu xài hết hạnh phúc trước thời hạn hay sao?”. Anh chỉ cười, nghe tiếng sấm tới, đến hơi thở cũng như tắc trong lồng ngực, vậy nên có quá nhiều thứ chưa gọi được tên cứ chất chồng bối rối, vội vã kiếm một nơi buông xả.
“Anh…” Lời anh vừa thốt ra khỏi miệng liền bị tiếng chuông điện thoại thô bạo cắt ngang, cô ngồi trên người anh, nhanh tay chộp lấy cái điện thoại ở đầu giường.
“Ai đấy?… Mặc kệ đi em…” Anh nói.
Cô không chịu, hơi nghiêng đầu, nhìn anh khiêu khích, thấy anh lo lắng, cô liền nhấn nút nghe, rồi đặt điện thoại kề tai, không nói năng gì, chỉ cười cười nhìn anh.
“Đừng nghịch.” Anh thì thào không thành lời, giơ tay về phía cô, cô nhoài người, né cánh tay anh, hai người cứ nửa đùa nửa thật im lìm tranh giành như thế, mồ hôi túa ra đầm đìa, da dẻ ép vào nhau đều đã dính nham nháp, cuối cùng Chỉ An giả vờ cáu, giơ ngón trỏ chặn ngay trước miệng anh, ra hiệu cho anh im lặng, anh nghĩ, thôi đành kệ vậy.
Cô im im nghe mấy giây, có vẻ chơi đã chán rồi, liền từ từ đưa điện thoại cho anh, anh giơ tay đón lấy, đúng lúc sắp chạm vào điện thoại, một tia sáng chói ngời vụt qua, sấm động vang rền, tiếng đì đoàng bùng nổ bên tai, cứ ngỡ Chỉ An trước nay không biết sợ là gì, thế mà điện thoại đang cầm tuột tay rơi xuống, lao thẳng xuống cạnh người anh, anh vẫn còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của cô ra sao, đèn đóm đã tắt phụt. Đáng lẽ trời vẫn còn chạng vạng, nhưng trận mây đen trước cơn mưa đã ùn ùn kéo tới, chẳng còn thấy đâu ánh ban ngày, rồi đến khi đèn điện tắt ngóm, hai người mới kinh hoàng nhận ra cảnh tối tăm trước mắt mình còn mịt mù hơn cả đêm đen, giơ tay ra còn khó nhìn thấy. Bọn họ không nhìn thấy nhau, cũng còn may mắn mình ở đó, quờ tay là chạm được.
Kỉ Đình dường như cảm nhận được Chỉ An đang khe khẽ run rẩy.
“Sao thế em?”
Cô không hó hé gì, anh cũng không hỏi tiếp, ngần ngừ một lát, rồi lặng im ôm chặt lấy cô.
Tựa hồ hết thảy những khao khát ấy, chỉ sau cơn sấm giật đều đã tạnh ráo không còn chút nào, anh cứ ôm lấy cô hồi lâu. Lần đầu tiên, cô nép trong lòng anh, mặt áp vào ngực anh mà im ắng hệt như một đứa trẻ.
Hơn nửa tiếng sau, đèn đóm lại sáng trưng như thường, mồ hôi của họ đã kịp tạnh ráo trong vòng tay nhau, Chỉ An phản ứng trước tiên, cô nhổm dậy khỏi người anh, ngồi bên cạnh anh, vẻ hơi thẫn thờ, rồi một mình bước vào gian phòng tắm bé tí.
Kỉ Đình lúc bấy giờ mới với lấy điện thoại, xem nhật ký cuộc gọi ban nãy, anh thốt nhiên bật cười, hóa ra là Lưu Lý Lâm, anh chàng ấy sau khi tốt nghiệp rất chịu khó làm ăn, có điều vẫn cái thói chẳng công chuyện gì cũng gọi điện trêu chọc anh. Anh đặt điện thoại xuống, đi ra cạnh buồng tắm, đẩy cánh cửa đang khép hờ, Chỉ An cả người ướt rượt đứng dưới vòi hoa sen, anh đứng nhìn cô qua làn nước, cảm giác như cả nét cười cũng đang dập dềnh trên những tia nước vậy.
“Em sợ à?”
“Ai bảo em sợ?”
Anh đã quen với kiểu lúc nào cũng tỏ ra cứng cỏi của cô, liền hỏi, “Lưu Lý Lâm nói gì thế?”.
“Lưu Lý Lâm á? Anh ta có nói gì đâu, a lô mấy cái là cúp máy luôn”. Cô quay người lại, “Anh ta tìm anh, không phải là định mang đến cho anh vài bất ngờ thú vị đấy chứ?”.
Đã mấy năm rồi, vậy mà khi cô nhắc lại chuyện đó, Kỉ Đình vẫn thấy xấu hổ quá thể, nhớ lại trò trêu ghẹo của cô với anh lúc ấy, dường như anh vẫn thấy tim mình đập rộn chẳng yên.
“Nghĩ ngợi gì thế?” Những giọt nước trên người cô cứ bắn lia lịa lên người anh, anh nhất quyết bước đến bên cạnh cô, “Anh đang nghĩ là, vì sao từ nhỏ đến giờ em cứ bắt nạt anh mãi thế?”.
Cô cười khúc khích, “Anh thử nói xem sao?”.
“Là bởi vì xưa nay anh chẳng có cách nào đối phó lại được với em hết.”
Thứ sáu là phiên nghỉ của Mạc Úc Hoa, buổi sáng hôm ấy, Kỉ Đình bận rộn không ngơi được lúc nào. Gần đến giờ nghỉ trưa, điện thoại reo lên, là mẹ anh gọi đến. Bình thường, cứ đều đặn thứ sáu hằng tuần, Từ Thục Vân và chồng sẽ cùng gọi điện cho cậu quý tử, nếu không có việc gì gấp gáp, rất hiếm khi họ gọi điện vào giờ làm việc. Kỉ Đình nhận điện thoại với vẻ hồ hoặc, Từ Thục Vân nói, khoa cử bà đến một trường đại học ở thành phố G để tổ chức một cuộc hội nghị học thuật, nhân tiện qua thăm con trai luôn, vừa hay Chỉ Di cũng muốn đến thăm anh, được bố mẹ đồng ý nên cô cũng cùng đến đây luôn.
Kỉ Đình thấy tim mình đập loạn xạ, vội vã hỏi mẹ đi chuyến xe mấy giờ để anh còn đi đón. Ai ngờ mẹ anh bảo, bây giờ đang gọi điện từ bến xe thành phố G rồi, anh không cần phải qua đón, mẹ anh cùng Chỉ Di bắt xe chạy thẳng đến chỗ ở của anh là được.
Kỉ Đình gác điện thoại, trong bụng thầm kêu khổ, hôm qua Chỉ An làm ca đêm, theo thói quen của cô, giờ này chắc vẫn đang ngủ khì ở chỗ anh. Mấy ngày hôm nay anh cứ băn khoăn nghĩ ngợi không biết phải nói chuyện của anh và Chỉ An ra sao với bố mẹ, nói tóm lại, bất kể thái độ của họ thế nào, anh vẫn quyết định sẽ ở bên Chỉ An, thế nhưng, anh vẫn hy vọng sẽ có được lời chúc phúc của tất cả mọi người mà không phải làm tổn thương đến bất kỳ ai. Nếu mẹ anh và Chỉ Di cứ đường đột thế này mà đụng mặt Chỉ An, không những Chỉ Di nhất thời khó lòng chấp nhận được, mà anh e rằng bố mẹ cũng sẽ có thành kiến với Chỉ An, đến lúc ấy sự tình khó mà thu xếp cho ổn, đó không phải là cái kết quả anh muốn nhìn thấy.
Anh không nghĩ ngợi thêm nữa, thử tính toán thời gian, ít nhất khoảng hai mươi phút nữa mẹ anh và Chỉ Di mới tới chỗ ở của anh, khoảng thời gian này hoàn toàn đủ để anh và Chỉ An có sự chuẩn bị.
Anh vội vã chào tạm biệt đồng nghiệp rồi chạy biến ra ngoài, lúc mở cửa bước vào phòng mình, anh ngạc nhiên khi thấy Chỉ An đã thức dậy, đang chăm chú sơn phết lên bức tranh hôm qua còn chưa vẽ xong, nhìn thấy anh về, cô hơi ngỡ ngàng, liền cười bảo, “Anh qua mà xem này!”.
Anh thở phào một hơi, vẫn về kịp trước mẹ và Chỉ Di. Anh bước lại, khẽ khàng đặt chiếc bút vẽ trong tay Chỉ An xuống, “Chỉ An à, mẹ anh với Chỉ Di sắp đến đấy…”.
Vẻ mặt của cô không hề thay đổi, dường như cũng chẳng kinh ngạc chút nào, có điều nét cười trên mặt đã từ từ tắt lặng, “Thế à?. Cô vô thức cúi đầu xuống, nhặt nhạnh mấy thứ linh tinh.
“Anh nói đi, anh muốn em phải làm thế nào?”
“Thế này đi, anh có một đồng nghiệp nữ tên là Mạc Úc Hoa, em gặp rồi đấy, ở ngay dưới nhà thôi, hôm nay cô ấy được nghỉ, chắc là đang ở nhà, em cứ qua đấy một lúc đã, có một số việc, anh phải giải thích trước với mẹ anh và Chỉ Di thì tốt hơn.”
Cô bắt đầu xếp lại giá vẽ, trên mặt không mảy may tỏ chút thái độ gì, nghe anh nói, cô cũng chỉ một mực im lặng. Anh thấy không yên tâm, liền lắc mạnh tay cô, “Họ chưa hề chuẩn bị tâm lý về việc của anh và em, anh chỉ không muốn làm hỏng mọi chuyện, em đợi anh nhé, một tẹo thôi, anh giải thích rõ ràng với họ xong rồi qua tìm em ngay. Chỉ An à…”.
Như thể cảm nhận được nỗi âu lo của anh, Chỉ An ngước mặt lên, nhoẻn cười rạng rỡ, nhún vai, “Không sao đâu mà”.
Cô vốn là người quen nay đây mai đó, lại không có cái kiểu bày bừa nhiều đồ dùng vật dụng cá nhân ở chỗ người khác, sống ở chỗ anh một thời gian rồi, ngoài ít quần áo thay ra mặc vào, còn lại chẳng có đồ gì mấy. Thu dọn các món đồ vẽ xong xuôi, Kỉ Đình bèn lôi cô xuống gõ cửa phòng Mạc Úc Hoa.
Chỗ ở của Mạc Úc Hoa cũng giản dị hệt như con người cô vậy, lúc mở cửa ra, trên tay cô vẫn đang cầm khư khư một cuốn sách chuyên ngành. Nghe Kỉ Đình giải thích mọi chuyện xong, cô cũng chỉ gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa.
Kỉ Đình cười cười nhìn Mạc Úc Hoa, vẻ biết ơn, trên mặt Chỉ An nãy giờ lại chỉ mang vẻ lãnh đạm.
“Anh vẫn chưa đi hay sao?” Khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
“Chỉ An, em đừng có đi đâu đấy, cứ ở đây chờ anh một chút được không?”
“Hừ!” Cô bắt đầu khó chịu, “Cứ lằng nhằng mãi thôi, anh mau về đi!”.
“Không được, em phải nhận lời với anh cơ.” Anh hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh, cố tìm kiếm một lời đáp khiến mình được yên lòng.
“Được…” Cô vội vã gật đầu, rồi đẩy anh ra ngoài cửa. Lúc này anh mới yên tâm, tính cách Chỉ An tuy khó dò, nhưng cô đã nhận lời việc gì thì thường không bao giờ nuốt lời.