Sáng hôm sau cô xin phép nghỉ buổi sáng để đi cùnge mẹ tới viện.Tại lớp học mọi người khônh ngừng bàn luận xem tại sao cô laị bghỉ học.Học sinh 1 lên tiếng-Tại sao Ngân lại nghỉ nhỉ? Lần trước bạn ấy ốm đến ngất ngay được mà vẫn đi học. Dốt cuộc là có chuyện gì nhỉ?
Một học sinh khác tiếp lời hưởng ứng
-Các cậu biết không mình nghe nói bốn năm cấp hai cậu ấy không nghỉ tới nửa buổi mà.
Tất cả học sinh khác há hốc miệng sau khi thông tin kia vừa được phát tán. Tất cả đồng thanh
-Thật là đáng sợ mà.
Vậy là hội tám của lớp lại có chủ đề mà "lai dai" . Cũng trong không gian ấy một con người đang nằm ngục mặt xuống bàn nghe "tin tức",hàng lông mày của anh khẽ diú lại,thầm nghĩ " cô ta học lấy thành tích để chết chắc. Ngu ngốc!" Nhưng anh cũng chợt thốt nên
-Cô ta nghỉ học làm gì chứ? Lại đau dạ dày sao?
Nghĩ đến đây cậu ngồi hẳn dậy,vơ cặp và đi ra ngoài,qua chỗ "loa phát thanh" snh nói
-Hôm nay tôi nghỉ
Bỏ lại phía sau ánh mắt ngơ ngác của mọi người cậu ung dung đi ra khỏi trường,trèo lên chiếc xe phân phối của mình gửi gần đó và nhà Ngân thẳng tiến
Quay lại với mẹ con Ngân,sau khi kể biểu hiện của bà Hoàng cho bác sĩ nghe, ngay lập tức họ yêu cầu bà đi chụp các lớp đầu.Sau khi đợi chờ kết quả loa truyền gọi " mời người nhà bệnh nhân Lương Thị Yến Mai vào phòng khám thần kinh hai ngay".Nghe thấy loa gọi cô lo lắng đứng lên,mẹ cô toan đứng lên vào cùng thì cô cười hiền nhìn bà trìu mến ý bảo bà ngồi yên. Vào trong phòng,cô rụt rè ngồi xuống chờ đợi kết quả.Bác sĩ nhìn cô đầy đau đớn
-Mẹ cháu mắc bệnh andaymer (mình viết bừa đó ạ)
Câu nói của bác sĩ làm mắt cô long lanh,Ngân đưa tay lên bịt miệng lại ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào thốt ra.Bác sĩ chỉ lên tấm film đang treo trên bức tường,khoanh vùng vào một phần màu đen trên đó.
-Đây là phần não đã chết.Dầ dần nó sẽ làm chết não,làm bà ấy dần mất trí thậm chí còn không ý thức được đi vệ sinh cùa bàn thân.Cô bé à cháu nên chuẩn bị tinh thần
Bác sĩ nhìn cô đầy chua xót.Ngân chết lặng người "mẹ à con biết là sao đây? Con sống sao đây????"