Bình Nước Của Leo


Sau khi ra khỏi phòng khám cô lại chưng lên bộ mặt vui cười,nhẹ nhàng cười và nói với mẹ- Mẹ chì bị thiếu máu nên não thôi. Chỉ cần uống thuốc đầy đủ và nghỉ ngơi đầy đủ thôi
Vừa nói cô vừa khoác tay mẹ đi ra ngoài. Nhìn hình ảnh củ cô lúc này thật yên bình. Bà Hoàng đi bên cạnh vỗ nhẹ lên cánh tay cô cười nhẹ
- Lúc đầu mẹ còn tưởng mình sắp đi rồi cơ. Nhưng bây giờ thì tốt rồi,thật là tốt
Bà nở một nụ cười mãn nghiện,an bình.Bà quay sang mỉm cười với cô,trái tim cô quặn thắt lại. Ngân lắp bắp đáp trả
- Thật....thật tốt.
Sự thật này chỉ cần một mình cô biết là được,chỉ cần một mình cô chịu đựng thôi. Cảm nhận được giọt nước mắt sắp không chịu được,Ngân vội vàng rút tay ra nói vội
- Con vào nhà vệ sinh đã. Mẹ ra ngoài trước nha
Không chờ bà trả lời, Ngân chạy vội về phía trước. Vào nhà vệ sinh cô bịt chặt miệng ngăn những tiếng nấc. Cô ngồi trong đó rất lâu " sinh con ra ngàn câu hát ru quen thuộc. Dìu đôi chân nong con lớn khôn...". Tiếng nhạc chuông cô cài riêng ẹ vang lên,vội vàng lau đi những giọt lệ cô bắt máy

-Dạ con nghe
-Mẹ gặp bạn.Con tự về nhá. Mẹ về sau
Nghe giọng bà đầy vui vẻ. Cũng đã lâu rồi bà không ra ngoài,cô vội đáp
-Mẹ đi chơi vui vẻ nhé
Nói xong cô cúp máy,điên thoại lại vang lên "xin em hãy là em của ngày hôm qua..."
-Alo
Ngân bắt máy đầy uể oải. Bên tai vang lên giọng nói đầy lạnh lùng
-Cô đang ở đâu?

Không có tâm trạng cãi lộn với Vũ Ngân đáp gọn
- Bệnh viện Bạch Mai
-Chờ tôi ở sảnh chính
Đáp gọn lẹ và tắt máy,Ngân cũng mệt mỏi đi ra sảnh chính chờ. Cô rất thích ở bên cạnh anh dù chỉ toàn là cãi lộn nhưng nó lại rất ấm áp rất an toàn.
Xuống sảnh chờ hơn mười phút cuối cùng giọng nói lãnh đạm cũng vang lên
-Cô bị .....
Không nói được hết câu anh quá bất ngờ. Cô đột nhiên nhảy lên ôm chầm lấy anh.
-Cô... cô
Vũ lắp bắp không nói lên lời. Ngân áp mặt vào bờ ngực săn chắc của anh nói nhỏ
-Một phút thôi. Xin anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận