Bình Phàm Nữ Hoàng Hậu

" Nhưng làm sao xuống xe được?" Cô nói ra cái khó.

Đổi lại là một ánh mắt đầy xem thường. Sau đó vươn tay nhấn vào bụng cô một phát mạnh.

" Aaaa! Đau quá! Đau bụng quá." Từng cơn đau như dòng điện xẹt qua xẹt lại khiến cô đổ mồ hôi lạnh. Cắn răng thét lên. Tên này đúng là ra tay tàn nhẫn mà. Không hổ là Giang Dĩ Bác.

Lăn qua lộn lại trên xe, hét muốn khàn giọng thì mới nghe được một âm thanh trầm đục rơi vào tai, tiếp sau đó là màn cửa bị vén lên.

" Các ngươi tính giở trò gì?'' Hà Quảng là người mặc áo phu xe lúc nảy cô thấy. Lão được căn dặn rất kĩ, cho dù trên xe có bất cứ động tĩnh nào cũng không cần để ý nhưng cô gái chết tiệt này lại hết um sùm cả lên. Quả thật không hay ho tý nào. Ánh mắt thâm trầm nhìn cô với Giang Dĩ Bác.

'' Ta quả...quả th...ật... rất đau b...ụng, lão c...ó thể ch...o ta...ta xuống x...e đi gi...ải quyết...một l...át đ...ược kh...ông? H..ờ Đ...au quaa'!'' Môi cô run rẩy, khó nhọc nói. Khốn nạn. Giang Dĩ Bác. Được lắm.

Quan sát thật kĩ, tuy rất muốn bỏ mặc không quan tâm nhưng nếu cô ta bí quá làm bừa thì càng không tốt. Với lại cũng chỉ là hạng người sắp chết, còn trúng mê hương. Có cánh cũng khó thoát. Mặt lạnh lạnh vươn tay kéo mạnh cô dậy.

Cô không xương dựa hẳn vào lão. Mùi hương con gái tràn ngập ập tới. Có chút cứng ngắc đỡ eo cô, nhảy mạnh xuống xe ngựa.

Cô hoa mắt đập đầu vào ngực lão.

Bàn tay yếu ớt bám chặt hông của ông ta. Tuy có chút khó chịu nhưng Hà Quảng vẫn đi tiếp. Tới một bụi cỏ rậm rạp thì thả cô ra.

'' Cho ngươi thời gian một nén nhang.'' Xả ra một câu rồi đi lại xe ngựa.

Cô suy yếu gật đầu, run run nói:

'' Đa...a tạ.''

Hừ nhẹ đi về xe ngựa. Lão có đi cũng không lo Giang Dĩ Bác thừa cơ trốn thoát. Ánh mắt nhìn về một góc xa, nơi đó liền lóe lên một tia sáng lạnh.

Cậu ung dung nằm trên xe dưỡng sức. Mong là cô không quá vô dụng. Nhìn xe ngựa xa hoa cười nhạt. Tên đó thật suy tính rất tốt. Một ván cờ không lối thoát.

--- ------ ------ ------ ------ --------

Tô Hiểu tới nha môn báo án thì gặp được huynh đệ năm xưa. Trần Văn bây giờ là bộ khoái của trấn An Thương, cả hai gặp nhau chưa kịp vui mừng thì đã lao vô vụ án mất tích của Loan Loan.

Trần Văn dẫn theo một toán sai nha đi điều tra những nơi khã nghi nhưng không có một tia manh mối. Trầm mặc đi vô một quán trà ngồi nghĩ ngơi.

Trần Văn uống cạn một ly trà rồi nói:

" Tô đệ, vụ việc này chắc chắn đã có sắp xếp từ trước. Mọi đầu mối đều không còn. Người có lẽ cũng đã rời khỏi. Giờ chỉ có cách đến cửa trấn tra xét xem có chiếc xe ngựa nào khả nghi rời khỏi hay không thôi."

Tô Hiểu nắm chặt ly trà khàn giọng nói:

" Mong Văn huynh cố gắng giúp đỡ."

Trần Văn là người đàn ông cao to, mặt mày vuông vức, ánh mắt sáng ngời, có tiếng tăm tốt, làm việc rất tận tâm thấy huynh đệ nói thế thì sảng khoái nói:

" Huynh sẽ dốc toàn lực. Nào nâng ly cho lên tinh thần nào. Mặt cứ đằm đằm như vậy thì sẽ không có biện pháp hay đâu."

Hắn cười gượng, nâng ly trà lên. " Choang." Rồi ngửa cổ uống sạch. Loan Loan, nàng sẽ không có việc gì chứ?

Cô thấy người ngồi lên xe thì hành động. Tìm kiếm xung quanh, khắp bụi cỏ. Hoa dại trắng, mày ở đâu? Nhưng chỗ này xung quanh toàn cây, cỏ thì toàn cỏ dại. Không có lấy một mống hoa.

Ôm bụng còn đau râm ran, ráng lết từng bước. Thôi xong. Chuyến này chịu đau vô ích rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui