Bình Phàm Nữ Hoàng Hậu

Người đến người đi, hai người cả đời đã định sẳn đối nghịch với nhau nhưng chưa đến lúc gặp lại.

Sáng hôm sau Hoàng Chi Nhi và các quan y bắt đầu chia nhau ra hành sự.

Binh lính thì vận chuyển thuốc thang, lương thực vô kho. Một phần thì đi các thôn nhỏ lân cận điều tra, thống kê số nạn nhân để tiện cứu chữa.

Vuốt nhẹ mồ hôi trên trán. Ả chán ghét mùi hôi thối, bẩn thỉu, ghê tởm này. Như cái tên như ăn mày trước mặt, mùi nôn mửa thật khiến ả chỉ muốn cho hắn con viên thuộc độc. Quằn quại mà chết.

Mím môi đè nén vươn tay. May mắn có một tên đội trưởng binh lính đi tới. Ả điềm nhiên thả cái tay gầy guộc đó ra, đứng lên.

Nhẹ nhàng nói:

" Có chuyện gì mà ngươi lại hấp tấp như vậy?"

Tên đội trưởng chựng lại rồi cung kính bẩm báo:

" Bẩm Hoàng Dược Sư. Ở thôn Lộc Thảo tình hình bệnh dịch đã được giải quyết. Người dân đã bắt đầu sinh hoạt bình thường trở lại. Người ở hai thôn bên cạnh cũng đang có dấu hiệu lành bệnh."


Mày nhíu lại. " Sao có thể?" Trong lòng xuất hiện hàng loạt ý nghĩ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa. Công lao lần này không thể vuột mất.

Đưa mắt nhìn tên đội trưởng trước mặt. Ả phân phó:

" Điều tra kỹ. Nhớ...Phải làm cho kín một tí. Ta muốn tối nay phải có kết quả. Còn chuyện này cũng không cần kinh động đến mọi người."

Hắn khom người nhận lệnh rời đi. Thầm thở dài. Ai biểu hắn vì một phút tham lam, trúng phải độc chiêu của ả.

Hoàng Chi Nhi nghĩ nghĩ vẫn tiếp tục khám bệnh như thường. Nhưng ánh mắt lại chợt ẩn chợt hiện một tia tăm tối. Bệnh này đối với y học với ngự y còn nan giải, tại đây chắc chắn đã có một người y thuật khá lợi hại. Chả lẽ là một vị cao nhân nào đi ngang qua.

Móng tay không khống chế bấm sâu vô bàn tay của đứa trẻ. Khiến cậu bé chịu không được khóc nức nở. Ả khó chịu thả ra. Người này nếu thu phục dưới trướng được thì rất tốt còn không thì thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Không ngoài dự đoán. Đúng là có người đi ngang qua ra tay cứu chữa. Ngồi trong phòng trọ đơn giản, nhìn mặt trời dần dần lặn khuất. Cả ngày nay đã mài mòn gần hết tính nhẫn nại của ả.

Đưa bàn ngâm trong thảo dược ra, vẫn còn thoảng thoảng mùi hôi tanh đó.


" Chết tiệt." Ả nhịn không được gắt lên.

Sau đó sắc mặt u ám nói:

" Ngươi có dám chắc người đã rời khỏi đây?"

Tên đội trưởng chắc nịch khẳng định nói:

" Vâng. Đã xuất phát từ giờ ngọ hôm qua."

Tính đưa tay vuốt tóc nhưng nhớ ra nên hạ tay, nhếch miệng cười, ra lệnh:

" Ngày mai khi ta cùng với Kinh thống lĩnh và các quan y đang nghĩ trưa thì hãy đưa việc này nên bẩm báo. Ngươi hiểu ý ta chứ?"

Tên đội trưởng này được ả ngắm trúng đương nhiên không phải dạng đầu gỗ gì nên sau một hồi ngẫm nghĩ thì liền hiểu ra âm mưu lần này của ả.

Vội vàng đáp lời:

" Thuộc hạ đã hiểu."

Hoàng Chi Nhi cười cười, phất tay. Chuyện này tuy đã được ả khống chế nhưng ngày nào chưa thâu tóm được người này thì ả vẫn không thể xem nhẹ, bỏ qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận