Bán xong nấm rừng mới hái sáng nay, Lão Trương đếm tiền trong tay, vẻ mặt vui mừng. Hôm nay thời tiết rất tốt, ông quyết định đến quán trà ngồi một chốc.
Vừa kêu một ấm Thiết quan âm, ngồi xuống cái bàn sát bên đường, Vương Nhị liền hấp tấp tiến tới.
“Ha, nghe nói gì chưa? nhà quỷ dọa chạy đồ đệ của ông kia, lúc này thật sự có chuyện ma quái. Hôm kia lúc trời tối, có người đi ngang qua, rõ ràng nghe thấy bên trong có tiếng đứa nhỏ nói chuyện! Y y nha nha, giống như đang niệm Tam tự kinh…”
“Thật sao?” Lão Trương lắc lắc ly trà trong tay, nhấp một ngụm.
Vương Nhị nhìn ông, nhịn không được nói: “Ài, ông nói, đồ đệ kia của ông sao lại như vậy a? Từ nhà quỷ trở về, chào cũng không chào đã cuốn gói rời đi, không báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ông còn chưa tính, vấn đề là, nó rốt cuộc đã nhìn thấy gì trong ngôi nhà kia?”
Trên đường hai tiểu quỷ cầm trong tay chong chóng màu sắc sặc sỡ, vui cười đùa giỡn chạy qua dưới mí mắt của Lão Trương. Lão Trương hơi mỉm cười, bỗng nhiên quay đầu qua, nhìn Vương Nhị hỏi: “Ước định năm mười bốn tuổi, ông còn nhớ nhiều hay ít?”
“Hả?” Vương Nhị nghẹn họng nhìn trân trối.
Lão Trương phất phất tay áo không để ý đến ông ta nữa. Ánh mắt nhìn về phía nhà quỷ tại ngọn núi xa xa, chỗ đó, sắc trời vừa đẹp.