Nhìn tôi ăn hết bánh ngọt, Thẩm Liễm liền rời đi.
Mấy ngày liên tiếp, cậu ấy không liên lạc với tôi nữa.
Tôi tự làm cho mình bận rộn thành con quay, cố gắng bỏ qua cảm giác buồn bã thất vọng trong lòng.
Trái lại là Hà Kỳ phấn khởi đến lạ thường, dùng nick clone quấy rầy tôi thông qua các app mạng xã hội.
Nói nào là không lâu sau anh ta có thể cho tôi sống sung sướng.
Tôi không muốn làm bồ nhí, anh ta sẽ cưới tôi.
Tôi chỉ coi như anh ta chưa uống thuốc, block hết tài khoản này tới tài khoản khác của anh ta.
Nhưng anh ta càng ngày càng vênh váo, lúc xã giao uống quá chén, thế mà còn đẩy tôi vào phòng riêng vắng người.
Trong căn phòng tối tăm, anh ta đè tôi xuống sofa, đôi môi thở ra mùi rượu cố gắng tìm kiếm môi tôi.
Tôi hoảng sợ vùng vẫy né tránh, tay đấm chân đá anh ta.
Nhưng anh ta thờ ơ, tiếp tục xằng bậy.
Cố áo bị xé rách, tôi tuyệt vọng muốn đồng quy vu tận với anh ta.
Đột nhiên một tiếng động vang lên, có chất lỏng nhỏ giọt trên người tôi.
Ngước mắt lên nhìn, một dòng máu uốn lượn chảy xuống từ trán Hà Kỳ.
Thân thể anh ta ngã gục sang bên cạnh, ngay sau đó, tôi bị người khác kéo vào vòng tay tràn ngập mùi lavender thoang thoảng.
“Chị, em đưa chị về nhà.
”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cuối cùng tôi cũng yên tâm nhắm lại mí mắt nặng trĩu.
Hôm sau tỉnh dậy trong nhà Thẩm Liễm, đã là giữa trưa, quần áo trên người đã được thay.
Không có ai ở nhà, trong hộp giữ nhiệt ở phòng khách có đồ ăn mà cậu ấy chuẩn bị cho tôi.
Cơm nước xong, tôi đến công ty, phát hiện một đống người vây quanh văn phòng của Hà Kỳ.
Vốn dĩ tôi không định quan tâm, nhưng lại thấy Thẩm Liễm ở bên trong.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi gửi tin nhắn hỏi người bạn bình thường quan hệ khá tốt.
“Thẩm Liễm tố cáo anh ta nhận tiền boa, biển thủ công quỹ, bây giờ đang kiểm toán.
” Người bạn trả lời.
Thẩm Liễm tố cáo?
Thấy mấy chữ này, tâm trạng của tôi đột nhiên khẩn trương, bức thiết muốn biết nhiều thông tin hơn.
Chờ thật lâu, người trong văn phòng mới lần lượt ra ngoài, Thẩm Liễm được một đám người vây quanh, vẻ bình tĩnh trong mắt khiến cậu ấy trông vô cùng có khí thế.
Tôi không khỏi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt khác.
Cách đám người, Thẩm Liễm kiên định nhìn tôi, rồi sau đó cùng đoàn người rời khỏi công ty.
“Anh ta sẽ không bắt nạt chị được nữa.
” Không lâu sau, tôi nhận được tin nhắn của Thẩm Liễm.
Mấy chữ ngắn ngủi lại khiến trái tim tôi ấm áp.
Thì ra cậu bé thích làm nũng, thích giả vờ đáng thương với tôi này sẽ thật sự làm chỗ dựa cho tôi.
Hôm sau, công ty lập tức thông báo tin tức Hà Kỳ bị sa thải.
Còn có người đồn Thẩm Tử Kỳ đang đệ đơn ly dị với Hà Kỳ, hai người đã trở mặt.
Thẩm Liễm công thành lui thân, nghênh ngang trở về công ty tiến hành thủ tục từ chức.
Sau khi hoàn thành, cậu ấy cợt nhả đòi tôi mờ cậu ấy uống cafe để làm phần thưởng.
“Chị, không lâu sau Hà Kỳ sẽ bị nhà họ Thẩm đuổi ra khỏi nhà.
” Cậu ấy híp đôi mắt lấp lánh gợn sóng, cười đắc ý.
“Hôm đó sao em lại đến KTV?” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Mấy ngày nay để điều tra thóp của anh ta, em vẫn bám theo anh ta.
” Cậu ấy lơ đễnh nói, tôi lại phát hiện chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cậu ấy đã gầy, quanh mắt có quầng đen.
“A Liễm, tranh thủ lúc không có Hà Kỳ, em biểu hiện tốt một chút, nhà họ Thẩm sẽ coi trọng em.
” Tôi nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Biểu hiện tốt là như nào? Cưới Nguyễn An An?” Giọng điệu cậu ấy rất bực bội.
Sau một khoảng thời gian im lặng, cậu ấy thở dài, tủi thân lên tiếng: “Chị, đối với em mà nói nhà họ Thẩm không quan trọng, nhưng chị thì khác, em không thể từ bỏ.
”
Trong đôi mắt trong veo chân thành của cậu ấy, lý trí của tôi bỗng sụp đổ, nước mắt rơi lã chã từng giọt.
Tôi không sợ chịu khổ, nhưng tôi rất sợ có người quá tốt với tôi.
“Chị, chỉ cần chị yên tâm ở bên cạnh em là được, những chuyện khác cứ giao cho em.
” Cậu ấy đi tới, ngón tay ấm áp lau nước mắt cho tôi: “Đừng bỏ rơi em, được không?”.