Sau khi phẫu thuật xong, cha tôi không được tỉnh táo, bác sĩ nói là do ý thức cầu sinh của người bệnh quá yếu.
Thẩm Liễm và tôi ở trong bệnh viện chăm sóc ông ấy.
Cậu ấy là người được nuông chiều từ bé, thích sạch sẽ, nhưng khi cậu ấy chủ động lau người ba, hầu hạ ba đại tiểu tiện để tránh khiến tôi xấu hổ, tôi thật sự vừa đau lòng vừa rung động.
Cậu ấy đối xử chu đáo với tôi, dịu dàng đến tận xương tủy, yêu ai yêu cả đường đi, cậu ấy cũng đối xử với ba tôi như vậy.
“A Liễm, cảm ơn em.” Một giờ tối, tôi và cậu ấy cùng ngồi trong lối thoát hiểm, xuyên qua cửa sổ ngắm ngọn đèn dưới lầu.
“Đừng bao giờ cảm ơn em, chỉ cần giữ vững lòng tin đối với em là được.” Cậu ấy kéo tôi vào lòng.
Sau khi bán căn nhà mà cha đã mua, tôi trả tiền cho Thẩm Tử Kỳ cả vốn lẫn lãi.
Cô ta trông tiều tụy hơn nhiều, bỗng cảm khái nói với tôi: “Cô nên cảm ơn Hà Kỳ không cưới cô.”
“Tôi cảm thấy tôi vẫn nên cảm ơn cô thì hơn.
Cảm ơn cô lúc trước đã cướp anh ta từ tay tôi.” Tôi trả lời.
Nửa tháng sau, ba tôi không qua khỏi.
Trước khi chết, ông ấy nắm tay Thẩm Liễm không buông ra, đôi mắt đục ngầu tràn đầy lo lắng.
“Ba, con nhất định sẽ chăm sóc cho Tiểu Nghi thật tốt.”
Nghe lời hứa hẹn của Thẩm Liễm xong, ba mới bằng lòng nhắm mắt.
Sau khi xử lý xong chuyện hậu sự cho ba.
Thẩm Liễm chờ tôi ngoài cửa, lái chiếc xe điện màu hồng, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn hơn cả mặt trời.
“Đi thôi, về nhà.”
Tôi ôm thùng giấy trước ngực.
Vì tôi, Thẩm Liễm đã hoàn toàn phân rõ giới hạn với nhà họ Thẩm.
May mà căn nhà của cậu ấy là do mẹ để lại, nhà họ Thẩm không có lý do gì không cho cậu ấy ở đó.
Buổi sáng vừa xuống tàu cao tốc, cậu ấy đã dẫn tôi về nơi tôi sống, dọn hết đồ đạc của tôi qua nhà cậu ấy.
Thấy tôi lưỡng lự, cậu ấy còn ôm cánh tay tôi, giả vờ giả vịt nói.
Mấy ngày nay, tôi cứ cảm thấy mình đã quá manh động.
Trái lại là Thẩm Liễm.
Cậu ấy biết hát.
Ba giờ sáng.
Đột nhiên cậu ấy nhận một cuộc điện thoại, cả người trở nên phấn khởi hơn hẳn.
Trong lòng tôi ấm áp, cậu ấy đang cố gắng vì tương lai của chúng tôi.
Sáng sớm hôm sau.
“Em sẽ đến phòng làm việc của chị phỏng vấn.
Chạy tiêu thụ mấy năm."
Thẩm Liễm bỗng ngồi lên đùi tôi.
Tôi hắn giọng.
Cậu ấy hôn trán tôi: “Chị, cuối cùng chị cũng nghỉ ngơi xong, chúng ta cùng nhau cố gắng, làm mặt trời của đối phương nhé.”
Ánh mặt trời cuối cùng sẽ chiếu xuyên qua tầng mây, giữa tôi và cậu ấy còn có một quãng đường rất dài cần đi.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được cảm khái.
Trước kia tôi cho rằng tôi sẽ cùng Hà Kỳ đồng tâm hiệp lực, đồng cam cộng khổ, phấn đấu được một vùng đất trời thuộc về mình.
Nhưng không ngờ, quanh co lòng vòng, tôi lại cùng một người mà ban đầu hoàn toàn không nghĩ đến phấn đấu vì tương lai.
“A Liễm.” Tôi nắm chặt cằm cậu ấy, ngẩng đầu lên hôn môi cậu ấy: “Chị yêu em.”
“Em cũng yêu chị.” Thẩm Liễm đỡ sau gáy của tôi, khiến nụ hôn này sâu hơn.
Sau khi nụ hôn kết thúc, cậu ấy chớp mắt, cười có phần ngại ngùng: "Cưng à, em muốn được thưởng.”
“Lát nữa đến phòng làm việc, người khác gọi chị là bà chủ, chị có thể đáp lại không?” Cậu ấy mong chờ nhìn tôi, đôi mắt gợn sóng lấp lánh.
Tôi đắm chìm trong sóng mắt của cậu ấy, kìm lòng không đậu gật đầu.
Thiếu niên này, cẩn thận nâng một tấm lòng chân thành đến trước mặt tôi, sao tôi có thể từ chối..