Di động đột nhiên vang lên, là bệnh viện gọi tới.
Y tá nói với tôi rằng không thấy ba tôi, điện thoại cũng tắt máy.
Tôi cuống quýt thu dọn đồ đạc, chạy về phía bệnh viện.
Tìm kiếm khu vực quanh bệnh viện dưới ánh nắng chói chang hơn hai tiếng, bệnh viện gọi điện thoại tới cho tôi, nói với tôi rằng ba tôi đã về.
Tôi thở hồng hộc chạy về phòng bệnh, lớp trang điểm trên mặt nhem nhuốc, áo sơ mi màu trắng bị mồ hôi ướt nhẹp, dính lên người, giày cao gót cũng đã bị gãy gót trong lúc chạy.
Ngày sinh nhật này đúng là muôn màu muôn vẻ, cứ như thể sự xúi quẩy tích trữ một năm đều bùng nổ vào ngày hôm nay.
Cha tôi ôm một chiếc túi giấy màu đen, khúm núm ngồi bên giường bệnh, cứ như một đứa trẻ phạm lỗi.
Ông già ở giường bên cạnh chớp đôi mắt đục ngầu xem trò hay.
“Ba chạy đi đâu?” Tôi kìm nén cơn giận ngồi bên chân cha, ôn tồn hỏi.
Ông ấy nở nụ cười tối nghĩa, vươn bàn tay sưng húp xoa đầu tôi: “Ba đi mua váy công chúa cho con.”
“Váy công chúa gì?” Nghe thấy lý do này, cảm xúc bị mất khống chế, tôi giật cái túi trong lòng ông ấy ném xuống sàn nhà: “Mua váy công chúa làm gì? Ba ở yên trong bệnh viện, tại sao lại cứ ra ngoài mua váy công chúa? Ba có biết ba sẽ bị thiếu oxy bất cứ lúc nào hay không? Nếu ba chết ở bên ngoài thì sao?”
Nói xong, tôi áy náy đến mức không dám nhìn cha.
Tại sao con người lại cứ trút hết cảm xúc lên đầu người thân yêu nhất của mình?
Nửa người bên phải của cha đã sưng húp, đó là do chức năng của tim phổi bị mất kiểm soát, chân không thể mang giày một cách bình thường, chỉ có thể mang sơ sơ.
Ông ấy khom lưng, run rẩy nhặt túi giấy, nhìn tôi lấy lòng: “Con… sinh nhật của con, ba muốn tặng con…”
Câu nói kế tiếp, ông ấy nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng dùng tay lau mắt.
Tôi chợt nhớ lại trước kia mỗi lần sinh nhật, cha đều sẽ tặng tôi một chiếc váy công chúa, mãi cho đến mười tám tuổi.
Tôi khóc rống chảy nước mắt.
Tôi chưa bao giờ là công chúa, trên đời này ngoài ông ấy, cũng sẽ không ai cho rằng tôi là công chúa.
Bác sĩ gọi tôi vào văn phòng, nói với tôi rằng tình trạng của cha tôi không ổn cho lắm, vẫn nên nhanh chóng làm phẫu thuật thì tốt hơn.
Tôi tính toán, cộng thêm tiền thưởng vua KPI tháng này, tiền phẫu thuật thế là đủ rồi.
Trở về công ty, Thẩm Liễm đã không ở đây, tôi lấy hợp đồng hôm qua đi ký với Thẩm Liễm đưa cho Hà Kỳ.
Anh ta tùy ý lật xem một lát, nở nụ cười: “Giang Tiểu Nghi, cô yêu đương với Thẩm Liễm là vì tiền đúng không?”
“Đúng vậy, quản lý Hà.” Tôi trả lời có lệ.
Anh ta cong ngón tay gõ lên mặt bàn, cười với vẻ đắc ý: “Không lâu sau tôi cũng sẽ có nhiều tiền.”
“Bây giờ anh đã có nhiều tiền rồi, quản lý Hà.” Tôi nói.
“Giang Tiểu Nghi, ý tôi là tôi.” Anh ta chỉ vào chính mình: “Không lâu sau tôi sẽ có rất nhiều tiền.”
Nhìn đôi mắt tỏa sáng của anh ta, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Ra ngoài đi.” Anh ta đột nhiên khôi phục bình tĩnh, tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói.
Buổi chiều, tâm trạng Hà Kỳ vui vẻ, mời thành viên của cả phòng uống trà chiều.
Mọi người cười cười nói nói trong phòng trà nước, chỉ có một mình tôi ngồi ngẩn người trên bàn làm việc.
Đột nhiên một chiếc bánh ngọt nhỏ xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, là Thẩm Liễm.
Cậu ấy nhíu mày, mím môi, tủi thân nói: “Chúc mừng sinh nhật, Giang Tiểu Nghi.”
Cậu ấy rất ít khi gọi tên đầy đủ của tôi, một là chị, hai là cưng, hoặc là những xưng hô ngọt ngấy khác.
“Sao em lại biết sinh nhật của chị?” Tôi cố kìm nén hốc mắt chua chát, hỏi.
“Ba chị nói.” Cậu ấy đặt bánh ngọt lên bàn, tức giận kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi: “Hôm nay em thấy chị ở bệnh viện.
Ba chị bị bệnh bao lâu nay, sao chị không nói với em một tiếng? Tại sao không cho em giúp chị mà lại vất vả một mình như thế?”
“Em đến bệnh viện làm gì? Bị bệnh à?” Tôi vội vàng vươn tay sờ trán cậu ấy.
Sắc mặt cậu ấy dịu đi vì động tác này: “Không phải em, là Thẩm Thừa Phong, ông ta bị bệnh, em đưa ông ta đến bệnh viện.”
“Vậy sao em không ở lại bệnh viện với ba em?”
“Ông ta có người nhà của ông ta bầu bạn rồi, mà em cũng phải bầu bạn với người nhà của mình.” Cậu ấy châm ngọn nến trên bánh ngọt: “Chị mau ước đi.”
Có thứ gì đó phát ra tiếng vỡ vụn khe khẽ ở nơi tôi không nhìn thấy, ánh sáng xuyên thấu qua kẽ hở chiếu vào..