Có thể sẽ có người hỏi, năm đó Lục Trầm ở kinh thành dù sao cũng là hoàng đế, sao lại biết một kĩ nữ ở Phượng Minh Lâu, còn gọi người ta là tỷ tỷ? Chuyện này sẽ được giải thích tường tận ở phía dưới.
Còn hiện tại, chúng ta sẽ chuyển mục tiêu sang tên Nha Nội bị Lục Trầm đánh giá là "Ăn chơi trác táng, không học vấn không nghề nghiệp" ha.
Lúc Triệu Nha Nội Triệu Dịch Chi Về đến nhà, phụ thân đang ở chính đường chờ hắn.
"Lại đi Phượng Minh Lâu?" Triệu Trung Thừa sầm mặt hỏi con trai mình.
Triệu Dịch Chi cúi đầu không nói.
"Triệu gia ta ba đời làm quan trong triều, sao lại đẻ ra được cái thằng bất hiếu như con chứ!"
"Con cũng là quan triều đình đấy thôi..." Triệu Dịch Chi nhỏ giọng ngập ngừng nói.
"Ấm quan mà cũng là quan? Vừa khéo Hạ giải Nguyên đang ở Triệu gia ta, con phải thỉnh giáo hắn nhiều hơn mới được."
"Hạ giải Nguyên? Giải Nguyên vì sao lại ở trong nhà chúng ta?"
"Bạn đồng môn của vi phụ trước kia có người con trai, tên là Hạ Ôn Ngọc.
Tứ thư ngũ kinh không gì không giỏi, đạt giải Nguyên ở Giang Ninh phủ.
Hiện tại đang tá túc ở nhà ta, chờ đến kỳ thi xuân năm sau nói không chừng chính là Trạng Nguyên.
Mấy tháng này ta đã nhờ hắn dạy bảo con thật tốt, con thế nào cũng phải đi thi tú tài đi, nếu không mặt mũi vi phụ phải đặt ở đâu!"
Sau đó Triệu Trung Thừa còn sai hạ nhân mời Hạ Ôn Ngọc đến chính đường, cũng dặn dò con mình: "Thấy người ta thì phải cung kính mà bái sư! Mấy tháng này không cho phép ra ngoài chơi, tâm định mới có thể tập trung học hành được."
"Còn bái sư nữa?" Triệu Dịch Chi sầu mi khổ kiểm, xem ra đã mời phải con mọt sách khó chơi về nhà rồi.
Bỗng nhiên, một người từ dãy hành lang dài đi tới, thong thả bước vào chính đường.
Ánh mặt trời rọi lên mái tóc đen dài mượt như nhung, y phục trắng muốt nước chảy mây bay, đai lưng quấn quanh càng tôn thêm vòng eo thẳng tắp, cả người phảng phất nhẹ bay theo làn gió*.
Trong cơn hốt hoảng cứ ngỡ như người đời Tấn một ngàn năm trước vẫn còn đây**.
*Tác giả dùng thành ngữ "Ngô đái đương phong": Họa sĩ đời Đường Ngô Đạo Tử giỏi vẽ tượng Phật, nét vẽ tròn trịa, phần y phục và thắt lưng tạo cho người xem cảm giác như bị gió thổi bay.
**Trong thời nhà Tấn, nổi bật là Tây Tấn và Đông Tấn hội tụ rất nhiều những nhân vật nổi tiếng, trong đó có "Trúc Lâm thất hiền", Trần Thọ (Tây Tấn); Vương Hi Chi, Cát Hồng, Đào Tiềm (Đông Tấn)
Người này đứng trước chính đường, khom lưng hành lễ.
"Ra mắt Triệu Trung Thừa, Triệu công tử." Âm thanh như thể hai miếng băng ngọc đang nhẹ nhàng gõ vào nhau.
Thẳng đến khi người này ngẩng đầu lên, tim Triệu Dịch Chi như bị lỡ mất nửa nhịp.
Hàng mày tóc mai như mặc họa, mắt phượng sáng ngời hàm chứa cả một hồ nước trong những ngày nắng lên.
Sống mũi cao thẳng, môi mỏng sắc hồng tựa chu sa.
Triệu Dịch Chi dạo chơi bao nhiêu kỹ viện lớn nhỏ khắp kinh thành cũng chưa từng gặp người nào như vậy, không khỏi cảm thán, vẫn là thủy thổ Giang Nam biết dưỡng người.
Triệu Trung Thừa thấy Hạ Ôn Ngọc đến đây liền lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Lúc nhỏ ngươi cũng đã từng gặp bá bá, còn nhớ không?"
Hạ Ôn Ngọc suy nghĩ một lúc, nói: "Có thể khi đó tuổi còn nhỏ, quả thực không nhớ rõ."
"Ta lại nhớ rất rõ, ngươi giống cha y như đúc, đều lớn lên một thân khí phách.
Gọi là 'Đại Hạc'?" Triệu Trung Thừa vuốt râu cười.
Hạ Ôn Ngọc ngẩn ra, lúng túng nói: "Đó chỉ là tên gọi bông đùa ở quê nhà thôi..."
Đại Hạc, Triệu Dịch Chi nhẩm thầm trong lòng cảm thấy vô cùng chuẩn xác, người này quả thực đẹp như chim hạc.
Hắn nghĩ lại, để cho người này dạy mình học tựa hồ cũng không tệ lắm.
Vì vậy liền ngoan ngoãn tới thư phòng cùng Hạ Ôn Ngọc.
Đi tới thư phòng, Triệu Dịch Chi phát hiện cửa phòng vốn đã khóa chặt đang hé mở, không khỏi nghi hoặc.
Bởi vì hắn thường ngày chỉ lo ăn chơi đàng điếm, chưa từng vào đây lấy một lần.
Chỉ thấy nửa ống tay áo màu trắng lộ ra từ khe cửa, một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đặt lên trên cửa.
Sau đó, thấy nửa cái đầu nhỏ cũng rụt rè chui ra.
Triệu Dịch Chi nhìn khuôn mặt nhỏ bé này, lại quay đầu nhìn Hạ Ôn Ngọc.
Mái tóc đen dài, mắt phượng xinh đẹp, ngay cả quần áo mặc cũng giống y hệt nhau.
Quả thực chính là Hạ Ôn Ngọc phiên bản nhỏ tuổi.
Triệu Dịch Chi không khỏi bật cười: "Trách không được ngươi không phải Hạc Lang hay Hạc Quân mà lại là Đại Hạc, hóa ra là do còn có Tiểu Hạc!"
Huynh đệ hai người đều đỏ mặt.
Hạ Ôn Ngọc nhíu mày hỏi Hạ Bình An: "Đệ chạy đến thư phòng nhà người ta làm cái gì?"
Hạ Bình An cúi đầu, lí nhí trả lời: "...Chỉ vào xem một chút thôi mà."
Vào thư phòng, Hạ Ôn Ngọc biết ngay tại sao Hạ Bình An lại muốn vào, bởi vì bàn ghế lớn nhỏ trong thư phòng toàn bộ đều được điêu khắc bằng gỗ, khắc đến vô cùng tinh tế, mà Hạ Bình An đối với những thứ này cảm thấy rất hứng thú.
"Vị này chính là Triệu Dịch Chi Triệu công tử của quý phủ, gọi ca ca đi." Hạ Ôn Ngọc giới thiệu cho Hạ Bình An.
Triệu Dịch Chi cười tủm tỉm mà nhìn Hạ Bình An.
Song Hạ Bình An cũng không dám nhìn hắn, tiểu hài tử sợ người lạ.
Bình An cúi đầu nhìn đôi giày của mình, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ca ca".
Triệu Dịch Chi cười một tiếng đáp lại: "Tiểu hạc."
Kết quả khuôn mặt vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Tiểu Bình An vội chạy ra ngoài chơi, trong phòng chỉ còn lại Triệu Dịch Chi và Hạ Ôn Ngọc.
Cái hẹn đi Phượng Minh Lâu cùng Tạ Đông Lâu đã sớm bị thổi lên chín tầng mây, Triệu Nha Nội bây giờ chỉ lo nhìn ngắm người trước mắt.
Hạ Ôn Ngọc lấy một quyển sách từ trên giá, hỏi: "Triệu công tử, bắt đầu từ 'trung dung' được chứ?"
"Được."
Hạ Ôn Ngọc mở sách: "Triệu công tử trước tiên hãy giải thích 'đạo bất viễn nhân'.
"
Triệu Dịch Chi sửng sốt nửa ngày, một bụng kịch bản lôi kéo làm quen còn chưa kịp nói, đã bị câu "Đạo bất viễn nhân" của người này làm cho nghẹn lời.
Hạ Ôn Ngọc kiên nhẫn đợi một hồi, chỉ thấy tên Triệu Nha Nội cứ như bị câm vậy.
Ôn Ngọc công tử hơi nhíu mày, trong lòng nghĩ Triệu Nha Nội này thật sự là không học vấn không nghề nghiệp, "Trung dung" chương thứ nhất cũng không thuộc, nếu là Bình An thì đã sớm bị gõ đầu.
Nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp người ta, trực tiếp đánh vào đầu thật sự quá thất lễ, vì thế tốt bụng nhắc nhở một chút: "Đạo bất viễn nhân, nhân chi vi đạo nhi viễn nhân, bất khả dĩ vi đạo."
Sau đó, trong phòng lại trầm mặc thật lâu, thật lâu...
Triệu Dịch Chi trộm liếc mắt nhìn Hạ Ôn Ngọc, vẻ mặt lạnh băng.
Trong nháy mắt, Triệu Dịch Chi cảm thấy khuôn mặt của tất cả các tiên sinh từng dạy hắn cứ như được xếp chồng lên mặt của Hạ Ôn Ngọc.
Ừm, thật ra Hạ Ôn Ngọc đã sớm yên lặng tạc mao.
Nếu mà đang ở thư viện, tên nào học chả hay, cày chả biết giống như Triệu Dịch Chi thì có đánh tám trăm thước cũng không thấy mệt.
Ngay khi Ôn Ngọc công tử ôn hòa như ngọc sắp nói ra bốn chữ "Giơ tay ra đây!", hắn cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.
Trái lại nhẹ giọng nói: "Vậy để Hạ mỗ đến giảng vậy..."
Tuy rằng Ôn Ngọc công tử là tên ngạo kiều, thế nhưng đạo lý "Nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu*" hắn vẫn hiểu biết chút đỉnh.
*Khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng; trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm.
Vì thế hắn chắp tay sau lưng, quay lưng lại với Triệu Nha Nội, nhìn ra cửa sổ, bắt đầu liến thoắng đọc thuộc cái gì mà "Đạo bất viễn nhân".
Tử viết: đạo bất viễn nhân, nhân chi vi đạo nhi viễn nhân, bất khả dĩ vi đạo.
Thi vân: phạt kha phạt kha, kì tắc bất viễn.
Chấp kha dĩ phạt kha, nghễ nhi thị chi, do dĩ vi viễn.
Cố quân tử dĩ nhân trì nhân, cải nhi chỉ.
Trung thứ vi đạo bất viễn.
Thi chư kỷ nhi bất nguyện, diệc vật thi vu nhân.
Quân tử chi đạo tứ, khâu vị năng nhất yên.
Sở cầu hồ tử, dĩ sự phụ, vị năng dã; sở cầu hồ thần, dĩ sự quân, vị năng dã; sở cầu hồ đệ, dĩ sự huynh, vị năng dã; sở cầu hồ bằng hữu, tiên thi chi, vị năng dã.
Dong đức chi hành, dong ngôn chi cẩn, hữu sở bất túc, bất cảm bất miễn.
Hữu dư bất cảm tẫn, ngôn cố hành, hành cố ngôn, quân tử hồ bất tạo tạo nhĩ? *
*Thuộc "Trung dung tân khảo" - quyển 2 "Trung dung bình dịch" - chương 13: Đạo bất viễn nhân.
Cứ như vậy, Triệu Nha Nội ăn chơi trác táng mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, cưỡi ngựa xem hoa*, giờ đây hoàn toàn bị Hạ Ôn Ngọc giày vò đến choáng váng.
*Cụm này tác giả dùng điển cố, gốc là "Nhất nhật khán tận Trường An hoa" trong bài thơ "Xuân phong đắc ý"
Đặc biệt đây mới là ngày đầu tiên.
Đặc biệt Hạ Ôn Ngọc còn thống kê những việc hắn đã làm rồi khui hết ra ngoài, quả thực là sự đả kích đối với người nhà.
Đặc biệt mỗi ngày kế tiếp, cả sáng trưa chiều tối Hạ Ôn Ngọc đều sẽ mang theo ánh mắt khinh bỉ như vậy, lạnh lùng ép hắn học thuộc lòng.
Đặc biệt Hạ Ôn Ngọc còn có thể cáo trạng với cha hắn.
Đặc biệt cha hắn còn hướng toàn bộ khuỷu tay ra ngoài, vào cùng một hội với Hạ Ôn Ngọc.
Tóm lại, bởi vì mỗi ngày bị phụ thân giáo huấn, Triệu Nha Nội suốt nửa tháng chưa được tới Phượng Minh Lâu chuyến nào.
Các cô nương ban đầu hắn chưa từng để ý, bây giờ chợt nhớ đến, quả thực đều cảm thấy khuynh quốc khuynh thành.
Trong nhà thật ra cũng có một vẻ khuynh quốc khuynh thành đấy, có điều càng nhìn càng thấy giống lão tiên sinh sáu mươi tuổi đến dạy hắn năm ngoái.
Do đó, trong hoàn cảnh tăm tối như vậy, nơi Triệu Nha Nội có thể gửi gắm tâm hồn mình chỉ còn lại đúng một người.
Người kia chính là —— Tiểu, Bình, An.
Triệu Nha Nội thật lòng cảm thấy Tiểu Bình An thật là tốt biết bao, sao lại có một đứa nhỏ được nuôi nấng tốt như vậy chứ.
Sau này có sinh con thì cũng phải dạy dỗ thành như vậy! Thấy người lạ sẽ tự động trốn đi, lúc sau xoa đầu quen rồi sẽ cho ngươi nghịch cái đuôi.
Hơn nữa còn vô cùng dễ thuần hóa, ít nhất còn dễ hơn con báo hoa nuôi trong nhà kia.
Con báo đó Triệu Nha Nội phải cho nó ăn thịt suốt một tháng mới xem là đã thuần hóa.
Mà Tiểu Bình An, đút cho ăn hai ngày là thành công.
Ngày thứ ba rời giường liền thấy một đôi vịt gỗ điêu khắc nhỏ trên bệ cửa sổ của mình, phía dưới đè một phong thư cảm tạ, viết: "Cảm ơn chân vịt nướng của ngươi."
Quả thực là loài mèo đền ơn mà.
Đôi khi Triệu Nha Nội cũng suy nghĩ, tại sao Hạ Ôn Ngọc lại có đệ đệ như vậy nhỉ? Tên Hạ Ôn Ngọc độc ác kia sao lại có thể có đệ đệ như vậy chứ?
Hơn nữa do lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ mà rất quen thuộc nhau, nào là cùng nhau tắm rửa~ cùng nhau ngủ~ hiển nhiên là như mây bay nước chảy không hề xa cách hay khách sáo.
Đôi lúc vui vẻ còn có thể chủ động thơm một cái, cho dù bị Hạ Ôn Ngọc trừng mắt nhìn cũng sẽ cười hì hì.
Triệu công tử gần một tháng không được đến Phượng Minh Lâu, dục cầu bất mãn rất muốn đưa ra một câu: "Chúng ta cũng cùng nhau tắm rửa đi~ chúng ta cũng cùng nhau ngủ đi~ hôn ta một cái liền cho ngươi chân vịt ăn..." Các thứ các thứ.
Nhưng mà ngay cả chính hắn cũng đều cảm thấy ngập tràn tội lỗi.
Vì thế Hạ Ôn Ngọc sao lại có một đệ đệ như vậy...
Sau một tháng, Triệu Nha Nội dục cầu bất mãn quyết định trả thù xã hội.
Kế hoạch của hắn là, thủ tiêu Hạ Ôn Ngọc trước, sau đó chạy đi Phượng Minh Lâu chơi.
Nói là thủ tiêu nhưng cũng không thể thật sự thủ tiêu, hạ dược là được rồi.
Vì thế Triệu Nha Nội cầm xuân dược trong tay ngắm nghía nửa ngày, thở dài thả lại ngăn kéo.
Hắn dám cho Hạ Ôn Ngọc ăn cái này, Hạ Ôn Ngọc cũng dám cùng hắn đồng quy vu tận lắm.
Vẫn là dùng loại dược thông dụng nhất —— mông hãn dược đi.
Nghe Hạ Ôn Ngọc đùng đùng giảng Luận ngữ suốt nửa giờ, cuối cùng cũng có dấu hiệu khát nước.
Hạ Ôn Ngọc nhấp một ngụm trà.
Triệu Nha Nội nhìn thấy yết hầu hắn vừa động liền hai mắt tỏa sáng.
Một, hai, ba
Hạ Ôn Ngọc không đứng vững, hoa lệ mà ngã vào lòng Triệu Nha Nội.
Eo thon nhỏ! —— đây là xúc cảm thứ nhất của Triệu Nha Nội.
Lại nhìn kỹ khuôn mặt, dung mạo như quan ngọc, mày như mặc họa, môi tựa chu sa.
Hai hàng lông mi dài từ từ khép lại chẳng khác nào cánh bướm.
Trong tức khắc, các cô nương trong kỹ viện lớn nhỏ khắp kinh thành lại không thể sánh bằng.
Vì thế trong đầu Triệu Nha Nội tách ra thành một tên tiểu nhân A cùng một tên tiểu nhân B.
Tiểu nhân A hỏi: "Trong nhà còn có một mỹ nhân, đi ra ngoài tiêu tiền làm gì?"
Tiểu nhân B nói: "Nhưng thằng nhãi này mà tỉnh lại tuyệt đối sẽ đồng quy vu tận với ta đó."
Tiểu nhân A nghĩ nghĩ rồi nói: "Sau đó ngươi ngụy trang tốt một chút, chẳng phải hắn sẽ không phát hiện ra à?"
Tiểu nhân B hỏi: "Ngươi có làm được không tiểu nhân A?"
Tiểu nhân A nói: "Ta có thể thử xem."
Tiểu nhân B nghĩ nghĩ, nói: "Được rồi ta nghe lời ngươi, ngươi xịn nhất!"
Giờ phút này Triệu Nha Nội tim đập thình thịch, hắn đặt tiên sinh dạy học ở trên giường, nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo.
Cảm giác lông mi Hạ Ôn Ngọc khẽ run, tạm dừng một lát, không thấy gì, tiếp tục cởi.
Thật cẩn thận cởi áo ngoài Nguyệt Nha màu trắng ra, lộ ra trung y.
Tháo hai cái nút trên trung y, mở ra, da thịt trắng ngần lộ rõ.
Lại tháo một cái nút bên trong rồi cởi ra, hai quả thù du màu hồng phấn theo hô hấp chậm rãi phập phồng.
"Ơ, ca ca ta làm sao thế?"
Sét đánh giữa trời quang.
Đúng vậy, Triệu Dịch Chi cảm thấy như bị sét bổ thẳng xuống đầu.
Vội vàng quay lại...!thấy đệ đệ người ta thiên chân vô tà đứng đằng sau hắn.
Đại não Triệu Dịch Chi trống rỗng.
Tiểu Bình An nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, hỏi: " Không phải hắn bị bệnh chứ?"
"Đúng đúng đúng! Không đúng không đúng! Hắn không bị bệnh, hắn chỉ mệt mỏi thôi! Hắn muốn đi ngủ!" Triệu Dịch Chi lung tung giải thích.
Bởi vì thân thể Triệu Dịch Chi vừa vặn che đi nửa thân trên của Hạ Ôn Ngọc, cho nên Hạ Bình An chỉ có thể nhìn thấy bộ Nguyệt Nha màu trắng của ca ca hắn.
Cũng không nghĩ nhiều như vậy, trả lời một câu: "Cũng đúng, mấy ngày nay hắn chỉ biết đọc sách, nhất định là rất mệt."
Triệu Dịch Chi thấy gió đổi chiều liền đáp lại: "Đúng! Đúng vậy! Cho nên chúng ta không nên quấy rầy hắn nghỉ ngơi, chúng ta đi ra ngoài chơi đi!"
"Đi đâu chơi?"
"Có đồ ăn ngon!"
"Đi."
Nói vài ba câu đuổi đệ đệ đi trước, Triệu Dịch Chi yên lặng mặc lại quần áo cho Hạ Ôn Ngọc, ngụy tạo thành bộ dáng vì mệt nhọc mà ngủ thiếp đi.
Sau đó ——
Mang đệ đệ người ta đi dạo chơi kỹ viện..