Bình Tà Chi Dục Niệm


Tôi nhắm mắt nằm một hồi vẫn không ngủ được.

Trợn tròn mắt nằm nửa ngày, rốt cuộc tôi không chịu được định xoay người nhìn xem Muộn Du Bình, không ngờ tôi còn chưa ló đầu ra đã nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi chằm chằm.

Muộn Du Bình nhìn rất chăm chú.

Không hiểu sao tôi lại có chút lúng túng, đành cười khan một tiếng nói: "Anh cũng chưa ngủ à?"
"Vẫn chưa." Muộn Du Bình nghe tôi hỏi lập tức lú đầu lên, quỳ trước đèn giường nhìn tôi nói: "Cậu không ngủ được, có phải là còn đau không? Có cần tôi đi lấy ít thuốc tới."
"Hay là....." Tôi nói.

Mặc dù bây giờ động đậy vẫn rất đau nhưng nhà tôi làm gì có ba cái thuốc này, để một Muộn Du Bình đã quên cả thế giới ban đêm ban hôm ra ngoài mua thuốc cho tôi, lỡ đâu anh đi lạc thì lại phiền.

"Cậu xem cả người cậu đổ đầy mồ hôi rồi kìa." Muộn Du Bình nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào trán tôi, nói: "Tôi đi mua thuốc, cậu nghỉ ngơi chờ tôi." Nói xong liền đứng dậy mặc quần áo chuẩn bị đi.

Tôi nóng nảy nói: "Chẳng phải anh không nhớ gì à? Nếu anh lạc đường thì phải thế nào?"
Động tác mặc quần áo chợt ngừng lại, một lát sau, môi anh cong cong, cười cười nhìn tôi nói: "Tôi từng nói đã từ từ nhớ ra một số thứ rồi mà.

Hơn nữa trên đường hai chúng ta về nhà tôi nhìn thấy cách không xa có một tiệm thuốc 24 giờ.

Ngô Tà, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi mất trí nhớ rồi sẽ trở nên ngu si, muốn cả đời chăm sóc tôi?"
Tôi không biết đã nói bao nhiêu lần là anh cười lên rất tuấn tú, quần đen áo đen bao lấy cơ thể gầy gầy, anh từ trên cao nhìn xuống tôi, mỉm cười, càng có loại cảm giác phản nghịch ngông cuồng.

Tôi kéo chăn che đầu, không nhìn anh nữa.

Quá hợp khẩu vị ông đây, tôi không thể nhìn nữa, trái tim đã bắt đầu nhảy nhót, thậm chí chim non bên dưới cũng có dấu hiệu ngóc đầu.

Nhất định không thể nhìn anh, nếu không tôi sẽ nhịn không được muốn làm anh.

Vết thương còn đang chảy máu, tôi không thể nào nhanh quên như vậy........!
Tôi chôn đầu trong chăn, lắng nghe tiếng bước chân ngày càng cách xa, sau đó nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa, xong xuôi mới ló đầu ra khỏi chăn, hít lấy hít để không khí.

Tôi cúi đầu nhìn chăn gối Muộn Du Bình vừa nằm, không hiểu sao lại đưa tay cảm nhận hơi ấm còn vươn lại trên đó.

Thật sự quá tốt.......!
Loại cảm giác này.

Mặc dù lúc làm anh rất thô lỗ, nhưng lúc anh ở bên cạnh tôi khiến tôi cảm thấy rất tốt, vô cùng tốt, cảm giác như bản thân như được ngâm mình trong làn nước ấm nóng, cả người đều lơ lửng trên mây......!
Không nghĩ mối quan hệ giữa tôi và anh sẽ trở thành như bây giờ.

Nếu Bàn Tử biết không biết anh ta sẽ kinh ngạc đến cỡ nào nhỉ....!
Tôi nằm trên giường nghĩ ngợi đủ thứ nửa ngày thì Muộn Du Bình cùng một thân khí lạnh cũng trở về.

Tôi nằm nhìn anh cầm thuốc tới cho mình.

Tôi nhìn nhìn, thuốc bôi trĩ Mã Gia Long?
Cái này là thuốc trị bệnh trĩ? Cơ mà cũng coi như đúng rồi, đều là chảy máu ở đó.

Muộn Du Bình đưa thuốc cho tôi nói: "Có muốn tôi....."
"Không nên không nên!" Tôi cắt lời anh: "Tự tôi làm.

Anh ra ngoài, ra ngoài đi."
Muộn Du Bình nghe vậy lo lắng nhìn........mông tôi, cuối cùng vẫn nghe theo ra ngoài.

Tôi nhìn anh rời khỏi rồi đóng cửa lại mới an tâm cầm thuốc lên dùng, cảm giác đỡ đau được một chút.

Có thể các bạn sẽ nói lúc nãy mặc dù chưa làm tới mức đó, nhưng cái cần thấy cũng đã thấy, lúc này tôi còn làm dáng chi vậy.

Thế để tôi nói cho các bạn nghe, đấy không phải làm dáng, mà là tôi.....tôi.....tôi.....chính là không thể tùy tiện để anh nhìn tôi thoa thuốc được!
Tôi xức thuốc xong thì kêu Muộn Du Bình vào.

Anh thấy tôi đã ổn liền chuẩn bị chui vào mềm ngủ tiếp thì bị tôi bất chợt nói: "Anh nói thế nào với chủ tiệm thuốc? Với lại anh có mang tiền không?" Từ lúc quen biết đến giờ tôi chưa từng thấy anh trả tiền lần nào.

Lúc trước hạ đấu thu được số tiền lớn không biết đã bị anh cất ở đâu.

Hiện tại không biết anh còn nhớ phải trả tiền hay không, hay là anh cướp của người ta?
Anh chui vào chăn nói: "Tôi nói với chủ tiệm là cậu bị rách chỗ đó.

Tôi có trả tiền.

Ông chủ đưa tôi thuốc, nói là dầu bôi trơn, dùng tốt lắm.

Tôi vẫn còn để trong túi áo."
Tôi vừa nghe vừa trố mắt nói không nên lời.

Nói vậy cũng được thật à? Còn dầu bôi trơn trong túi anh tính dùng làm cái gì đây?!
Tôi..........!
Nhưng anh không nói như vậy còn nói thế nào được, chẳng lẽ phải nói ông đây bị trĩ đến máu chảy thành sông? Bị tới vậy mà còn không đi bệnh viện lại đi mua thuốc sao? Cũng may chủ tiệm cũng không quen biết chúng tôi, sau này tôi không cùng Muộn Du Bình xuất hiện ở tiệm thuốc đó là được.

Tôi nghĩ đông nghĩ tây, Muộn Du Bình cũng ngủ, nhưng anh lại như không chút nào buồn ngủ mở to mắt nhìn tôi.

Tôi quay đầu đi chỗ khác không tiếp tục nhìn hai con mắt sáng trưng của anh.

Em gái anh nè, anh nhìn ông đây như vậy tôi ngủ kiểu gì.

Tôi nằm sấp nhắm mắt cố gắng chìm vào giấc ngủ ——— nhưng vẫn không thể nào ngủ được.

Cảm nhận tầm mắt anh quét tới quét lui trên người mình, tôi đã sớm bị nhìn đến nổi hết da gà.

Lát sau tôi rốt cuộc không nhịn được quay đầu tính mắng nửa đêm canh ba anh không ngủ mà mở mắt sáng bừng như bóng đèn làm gì, nhưng sau khi thấy dáng vẻ của anh tôi liền ngậm miệng.

Anh ôm chăn cuộn tròn thành một cục, nghiêng mặt nhìn tôi.

Tôi nhìn anh như vậy liền nghĩ anh đang rất lạnh.

Nhưng lúc trước chúng tôi hạ đấu có chỗ nào mà chưa từng ngủ qua, lúc đến tháp Mộc Đà còn ngủ trong ao đầm cũng có thấy anh nói lạnh đâu.

Mặc dù trước kia anh ngủ ở nhiều nơi lạnh đến thấu xương nhưng lỡ đâu anh ở trong Thanh Đồng môn bị nội thương thì sao? Lỡ đâu anh thật sự lạnh thì sao.

Tôi vừa nghĩ vừa do dự, do dự hồi lâu vẫn nói: "Anh muốn lên giường ngủ không?"
Muộn Du Bình nghe tới đây liền ngẩng đầu nhìn tôi, cái ánh mắt đó, thật sự lấp lánh như ánh sao vậy.

Tôi nhìn anh anh nhìn tôi, anh rốt cuộc có muốn lên không, không muốn cũng được, nhưng anh cứ nhìn tôi như muốn ăn tôi làm gì, cứ hễ anh nhìn tôi thì mông ông đây lại bắt đầu đau.

Tôi đang muốn hỏi anh lên hay không thì Muộn Du Bình lại nở nụ cười nói: "Muốn." Nói xong vô cùng nhanh nhẹn vén chăn lên ngủ cùng tôi.

"Đừng đừng....." Mồ hôi lạnh túa ra, má nóa anh ngủ chung với ông đây ông đây không có mặc quần áo, một hồi anh thú tính nổi lên tôi chỉ có thể kêu trời thôi sao!
"Anh ngủ chăn anh!" Tôi vội vàng nắm cánh tay đang vén chăn: "Với lại không cho phép động vào tôi!"
Anh hơi sững sốt, lại cười như không cười nhìn tôi: "Đã biết." Nói xong cũng cầm chăn của mình lên giường ngủ cạnh tôi.

Tôi nằm trên giường, cảm nhận hơi thở của người bên cạnh, cảm giác người nọ như một nhúm lửa, cách hai lớp chăn, từng luồng nhiệt phả tới chỗ tôi, người tôi dần dần nóng lên, trái tìm đập bùm bùm, tôi không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

"Sao tim cậu lại đập nhanh như vậy?" Muộn Du Bình bất ngờ xoay người hỏi tôi.

"Nào có?!" Tôi theo phản xạ phủ nhận.

...........!
Muộn Du Bình nghe vậy thì trầm mặc, lát sau lại nói: "Lần trở lại này tôi có thể thường xuyên nghe được tiếng tim cậu đập rất nhanh."
"Đâu ra đâu ra! Tôi thấy anh thì tim liền đập nhanh hồi nào!" Tôi nói bừa: "Tôi cũng không có bệnh tim!"
"Vậy là tôi có bệnh tim?" Muộn Du Bình đưa tay từ chăn mình vói vào chăn tôi, kéo tay tôi đặt lên ngực anh.

Lúc ngủ anh vẫn mặc đồ lót.

Cách một lớp vải, tôi chạm vào vòm ngực ấm áp, cảm nhận trái tim dưới tay đập vừa gấp vừa nhanh.

Bàn tay cảm nhận được nhịp đập hạnh phúc trong trái tim anh, cảm nhận được cả trái tim mình đang đập dồn dập không thua gì anh.

Ơi là trời, trái tim tôi lại bắt đầu rạo rực rồi.

Ông đây rất muốn làm gì đó!
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lại nghe thấy tiếng nuốt hơi lớn, lớn đến mức Muộn Du Bình cũng quay sang nhìn tôi.

Mặt tôi nóng lên, nhưng vẫn còn tự trấn an bản thân nói: "Anh nhìn tôi làm gì, ngủ mau."
Muộn Du Bình bất ngờ chồm lên đè lấy tôi.

"Anh muốn làm gì?" Mặc dù rất muốn làm chút chuyện đó nhưng cảm giác đau đớn dưới mông cứ luôn nhắc nhở tôi đừng quên mình đã bị giày xéo thế nào, tôi vội vàng chống tay ngăn Muộn Du Bình sấn tới.

Muộn Du Bình nhanh như chớp bắt lấy tay tôi, chỉ dùng một tay đã khóa được hai tay tôi lên đầu!
Tôi lập tức như cá nằm trên thớt, trong lòng không ngừng kêu gào.

Mẹ nó! Sao tôi lại chọc trúng con sói này chứ? Trời ơi!
Muộn Du Bình đè lên lưng tôi, nhưng anh rất cẩn thận dùng một tay chống cơ thể tránh đè trúng mông tôi.

Lưng tôi cảm nhận được hơi ấm phả ra sau lớp áo lót của anh.

"Anh đừng....." Tôi mới vừa nghiêng người nói một chữ thì Muộn Du Bình đã ngay lập tức kéo mặt tôi, dùng một loại tư thế vô cùng khó chịu, hôn sâu tôi.

Miệng lưỡi giao triền, tôi cảm thấy nụ hôn này không có chút tính xâm lược nào, anh chẳng qua chỉ là vô cùng dịu dàng hôn tôi, hút lấy nước miếng trong miệng tôi, còn dùng đầu lưỡi của mình quấn lấy đầu lưỡi tôi.

.........!
Tôi từ từ bị nụ hôn này mê hoặc, bản thân không kiềm được cũng bắt đầu đáp lại anh.

Nụ hôn kéo dài không biết bao lâu, đợi khi khi môi lưỡi tách ra thì đôi mắt hai chúng tôi đều mê ly, ôm ngực thở hồng hộc.

"Tiểu Ca, anh......." Tôi còn chưa nói hết, Muộn Du Bình lại dùng lưỡi liếm môi tôi: "Cậu đừng sợ, tôi sẽ không chạm vào cậu nữa." Nói xong lại dùng đầu lưỡi cạy môi tôi ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui