Bình Tà Chi Dục Niệm


"Có lẽ đây chính là hạnh phúc."
———
Muộn Du Bình nghe tôi nói vậy liền nhanh chóng cởi quần cởi áo leo lên giường, vén chăn chui vào nằm cạnh tôi.

Tôi có thói quen trần truồng mỗi khi ngủ, còn anh thì dù cởi đồ nhưng trên người vẫn còn mặc một kiện đồ lót mỏng.

Kết quả đến cả đồ lót anh cũng cởi sạch, xoay người lập tức ôm lấy tôi.

Tôi.........!
Trong đêm đông, chúng tôi da kề da ôm lấy nhau, thật sự hết sức ấm áp...Cũng hết sức an toàn, trong lòng cũng có cảm giác an tâm khó hiểu.

Tôi có chút hồi hộp, đang định mở miệng hỏi anh tính làm gì nữa đây, chẳng phải đã nói không được đắp chung một cái chăn với tôi rồi sao.

Nhưng cảm giác da thịt dán vào nhau cộng thêm cảm giác an tâm trong lòng khiến cả người tôi nhẹ nhõm hẳn ra.

Thế là cuối cùng tôi vẫn không hỏi anh, mặc cho anh ôm chặt lấy tôi trong đêm tối.

"Ngô Tà, tôi không chạm vào cậu.

Tôi chỉ muốn ôm cậu ngủ như vậy thôi." Muộn Du Bình dường như cảm giác được tâm tình bất an của tôi, anh dùng lòng bàn tay có hơi sần sùi nhẹ nhàng sờ vào mặt tôi.

"Ừ." Tôi đáp, vậy cứ để mặc anh ôm tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, khẽ hôn tôi đi.

Tất cả những thứ này đã khiến tâm tư tôi từ từ bình tĩnh lại.

Tôi quay đầu nhìn ngắm gương mặt anh, ánh mắt trong đêm của anh chợt sáng.

Tôi nhẹ nhàng liếm lên môi anh, mặt cũng chôn trong cần cổ ấm áp của anh.

Trên cổ anh là động mạch chủ, kề sát vào nó sẽ có thể cảm nhận được nó đang khẽ động.

Tôi đặt môi lên động mạch cổ của anh, từng chút, từng chút cảm nhận nhịp đập của nó.

Tôi vừa đếm số lần động mạch đập, một loại cảm giác ấm áp ngập tràn trong lòng, tôi nghĩ: Có lẽ đây chính là hạnh phúc.

Mà hạnh phúc lớn nhất chính là khi tôi già rồi, vào lúc tôi chết, anh vẫn có thể dịu dàng yêu thương ôm lấy tôi như vậy.

.......!
Sáng hôm sau, tôi vừa tỉnh lại đã trông thấy bản thân bị anh đè xuống giường, còn anh thì đang sức thuốc cho tôi.

Tôi liều mạng giãy giụa nhưng anh trước sau như một không chịu buông tay.

Tôi quả thật gấp đến mức sắp đứt gân máu đến nơi, các người không thể nào hiểu được cái cảm giác quỷ dị đó đâu, chính xác là cái cảm giác anh không cho tôi ăn nhưng giờ lại đến phiên anh muốn ăn tôi vậy đó!
Vất vả lắm mới bôi thuốc xong xuôi, tôi xoay người định đạp anh một cú nhưng chưa kịp làm gì thì Muộn Du Bình đã bắt lấy cổ chân tôi giơ lên cao, anh một đường nâng chân lẫn mông tôi lên tạo thành tư thế vừa kỳ cục vừa ngại muốn chết, anh đưa mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới cơ thể tôi, đến khi tôi rống lên: "Eo của ông đây sắp gãy rồi!" Lúc đó anh mới chịu buông tôi ra.

Được buông tha, tôi nằm ở tư thế sấp, giận đến thở hồng hộc, càng thở càng đau, lồng ngực bị anh đạp hôm qua bắt đầu thắt lại, Muộn Du Bình thấy tôi kì lạ bèn ôm hỏi tôi bị sao vậy.

Ông đây thế nào, ông đây là bị anh chơi chết! Sau đó tôi nhìn thấy trên cổ chân mình xuất hiện một vết bầm ứ máu xanh, mặt tôi đần thối ra.

Anh đích thị là dã thú! Nhìn xem có con người nào ngang ngược như anh không?
Tối qua khó khăn lắm mới hưởng thụ được chút nhu tình mật ý, sáng sớm liền tan biến không còn manh giáp!
"Cút đi!" Tôi nóng nảy đuổi anh như đuổi ruồi.

Muộn Du Bình thế mà lại như không nghe thấy những lời khó nghe của tôi, anh vẫn ôm tôi không thả, lại còn hôn lên tai tôi rồi nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi làm đồ ăn."
Trong lúc Muộn Du Bình đang nấu ăn, Vương Minh tới.

Muộn Du Bình mở cửa cho cậu ta rồi quay về nhà bếp nấu bửa sáng, để lại một mình tên nhóc đó đi vào phòng tôi.

Tôi nằm sấp vận khí, nghe có tiếng người vào liền nâng mắt lên nhìn một cái, thấy người tới là Vương Minh bèn lười biếng chào hỏi: "Tới rồi à?"
"Tiểu Tam gia! Ngài sao rồi?" Tiểu tử kia vừa nhìn thấy tôi lập tức chạy tới hỏi.

Tôi ngẩng đầu, sắc mặt không lành nhìn cậu ta.

Mắt câu tinh đến vậy, còn hỏi hôm nay tôi thế nào? Ông đây nằm như vậy chẳng lẽ cậu cũng có thể nhìn ra tôi bị gì.

Không nghĩ là tên nhóc kia lại nói: "Tiểu Tam gia, Trương Tiểu Ca đúng là lợi hại thật nha! Vết hôn trên cổ cậu rõ ràng đến từng vết một, nhìn từ xa lại trông như đốm beo vậy đó!"
Tôi cầm gối ném vào mặt cậu ta.

Da beo cái đầu cậu, cả dòng họ cậu mới là beo!
Không ngờ tôi vừa động đậy một tí đã làm động tới vết thương trước ngực, lồng ngực lập tức đau tới khí huyết cuồn cuộn, không nhịn được rên một tiếng, sau đó chỉ có thể nằm xuống nghỉ ngơi.

"Tiểu Tam gia, tiểu Tam gia!" Đại khái là do sắc mặt của tôi quá thảm, cho nên Vương Minh vừa né cái gối tôi ném qua vừa vội vàng đi tới định đỡ tôi.

"Đừng động vào tôi, tôi đây vừa động đậy là cả người đều đau."
Vương Minh dừng tay, ánh mắt tràn đầy thương hại.

"Tiểu Tam gia, chẳng lẽ Trương Tiểu Ca thật sự mạnh tới như vậy? Làm ngài tới nỗi nằm cũng không động đậy được, vậy hôm nay ngài lại tiếp tục không đi xem sổ sách được phải không?"
Tôi........!
Sao tôi thấy lời cậu ta nói nghe cứ quái quái thể nào nhỉ, cái gì gọi là làm tôi đến không động đậy được.

Rõ ràng là tối qua xém chút nữa tôi ăn được anh ấy rồi! Nhưng tôi không thể nói mấy lời này với cậu ta, chỉ đành trợn mắt nói: "Cậu cảm thấy tôi đi được à?"
"Đúng là không thể." Vương Minh than thở nhìn tôi.

"Thật sự không thể." Tôi cũng than thở.

"Thế hôm nay Tiểu Ca đi tiếp à?"
"Để anh ấy đi đi." Tôi nằm nói: "Ngày hôm qua anh ấy đi kiểm tra sao rồi?"
Vừa nghe tôi nói thế, Vương Minh lập tức hứng thú bừng bừng, huơ tay múa chân nói: "Aya tiểu Tam gia không biết đâu, Tiểu Ca thông minh lắm đó! Tôi dạy anh ấy một chút cách kiểm tra sổ sách là anh ấy học được ngay, sổ sách dày cả trăm trang chỉ cần lật xem ào ào là xong, có phải là rất nhanh không! Trước đó tôi còn tưởng anh ấy lật đùa thôi, kết quả số tiền nợ của Lý Tam gia từ mười năm trước anh ấy cũng tìm ra.

Cậu không nhìn thấy đâu, khi đó Lý Tam gia ở bên cạnh mặt mũi xanh lè luôn!
Tôi nghe vậy trong lòng cũng sảng khoái hơn hẳn, khóe miệng không tự chủ cong cong, anh ấy là ai chứ, là người của Ngô Tà tôi, anh vốn là một người giỏi giang vậy đó, cái đám lão hồ ly kia chờ bị anh ấy ngược tới tè ra quần hết đi!
"Sau đó thì sao, Tiểu Ca xử lý khoản tiền đó thế nào?"
"Xử lý thế nào? Chẳng lẽ còn phải xử lý?" Vương Minh ngạc nhiên nói: "Ngài không phải đã nói không tính toán chuyện cũ à? Còn nói trước kia dù thất thoát nhiều bao nhiêu cũng không cần phạt mà? Cho nên Tiểu Ca quyết định bỏ qua cho bọn họ."
"Ừ."
"Nhưng tiểu Tam gia biết không, Tiểu Ca kêu tôi ghi lại số tiền thất thoát đó, anh ấy bảo muốn giữ làm kỷ niệm, cũng sẵn để tiểu Tam gia xem qua một lần, tối qua anh ấy chưa nói với ngài sao." Vương Minh nói thêm: "Ngài cũng không biết lúc Tiểu Ca nói mấy lời này, mặt lạnh đen y như bao công.

Làm Lý Tam gia bên cạnh đổ mồ hôi ròng ròng luôn!"
Tôi bật cười.

Chiêu này của Muộn Du Bình không tệ, vừa có thể ổn định lòng người, những cũng khiến đối phương phải dè chừng, tôi đoán lão Lý Tam gia sau này có muốn làm giả sổ sách thì cũng phải suy tính hậu quả trước sau rồi mới dám làm.

"Vậy hôm qua mọi người chỉ kiểm tra đường khẩu của Lý Tam thôi phải không?"
Không biết có người nào vì sợ liên lụy đến mình nên nhân lúc tôi không có mặt mà ra tay với Muộn Du Bình hay không.

"Dĩ nhiên không phải, Tiểu Ca làm việc nhanh lẹ như vậy, lại còn không ở lại đường khẩu ăn cơm uống trà, kiểm tra xong liền đi.

Hôm qua chúng tôi chạy kiểm tra tổng cộng hết năm đường khẩu!" Vương Minh nói.

Tôi......!
Trước kia tôi định mỗi ngày kiểm tra một đường khẩu, tính là khoảng hai tuần sẽ xong, cũng dự là ở lại đây hai tuần, nhưng trong khoảng thời gian này vừa phải kiểm tra lại sổ sách vừa phải đối phó với đám cáo già kia, còn phải lôi kéo người, có lúc còn phải nói xa nói gần, nhìn xem có ai ở đường khẩu đang mang ý xấu hay không, mấy việc này thật sự khiến người ta cực kỳ mệt mỏi, nhưng nếu không ai muốn chịu khổ, vậy việc khó trong thiên hạ sẽ do ai làm đây.

Ngược lại là anh, chỉ đơn giản tốn ——— ba ngày, chỉ ba ngày mà kiểm tra xong toàn bộ đường khẩu.

"Còn chưa hết đâu, hôm qua bốn vị chưỡng quỹ thấy tôi dẫn Tiểu Ca đến, không chỉ giao sổ sách mà trông bọn họ còn rất thích Tiểu Ca, một đám người vừa cung kính vừa ân cần hỏi han anh ấy.

Trừ Lý Tam gia thì ba chưỡng quỹ khác đều chủ động nộp phần tiền đã thất thoát."
Xem ra hôm qua bọn họ đã đến đường khẩu của mấy người từng theo chú Ba trước kia, lần trước trước đám lão đầu đó bày tỏ rất ngưỡng mộ Muộn Du Bình, vừa hay lấy lòng còn không kịp?
Nói cho cùng cũng là vì tiền thôi.

Thời đại giờ đây không như xưa, thời này muốn tìm mộ lớn rất khó, có lúc tìm được một cái, nhưng không biết nó đã bị trộm hết bao nhiêu lần rồi.

Mặc dù chúng tôi đi một chuyến cũng có thể đủ ăn cả đời, nhưng con người vốn tham lam.

Mà mấy món minh khi vừa nhìn đã biết quý giá thì chỉ nằm ở những nơi không ai dám xuống.

Hôm nay bọn họ nhìn thấy nhân vật truyền kỳ như Muộn Du Bình, ngọn lửa hy vọng trong lòng lại bừng cháy trở lại.

Bọn họ hy vọng anh ấy có thể dẫn bọn họ đến những nơi đó, phục hưng một thời huy hoàng đã qua.

"Còn gì nữa không.

Cậu nói kiểm tra năm đường khẩu, vậy đường khẩu cuối cùng là của ai?"
"Đường khẩu cuối cùng là của Long Ngũ gia." Vương Minh nói tới đây bắt đầu cẩn thận nhìn sắc mặt tôi: "Nhưng Long Ngũ gia không chịu tự mình giao sổ sách, ông ta cất giấu sổ sách không chịu đưa.

Kết quả Tiểu Ca bắt đầu đập phá đường khẩu của ông ta.

Tiểu Tam gia, tôi không phải không can, nhưng tôi can không nỗi mà! Một mình Tiểu Ca đánh cho hai mươi người của Long Ngũ gia nằm bẹp dưới đất, anh ấy đập banh đường khẩu, hơn nữa còn đập vỡ từng món đồ cổ của ông ta.

Từ cái gì mà bình hoa hoàng đế Càn Long từng dùng, rồi ngọc phượng Dương Quý Phi từng ngậm đều bị anh ấy đập hết, còn không giao sổ sách thì tiếp tục đập, Long Ngũ gia nhìn thấy cảnh đó liền ngất xỉu liền, cuối cùng cũng chịu giao sổ sách ra....."
Tôi vừa nghe vừa cười, càng cười càng vui.

Tôi biết chỉ cần tra tới chỗ của Long Ngũ ông ta nhất định sẽ tìm cách làm khó Muộn Du Bình, tôi vừa nghĩ tới lão râu xồm tính khi nóng nảy kia là tôi liền muốn cười.

Thường ngày tính khí của lão đã không tốt, nhưng lần này đụng phải tảng đá như Muộn Du Bình, đúng là làm tức chết tám đời tổ tông nhà lão.

Vương Minh thấy tôi vui vẻ cũng hớn hở theo: "Để tôi nói cậu nghe, Tiểu Ca quả là mạnh mẽ vô cùng! Đám người bên cạnh Long Ngũ đúng là chẳng ra gì! Căn bản không có bất kì tên nào dám đến gần Tiểu Ca! Anh ấy tiện tay liền dùng cây côn có họa tiết con hổ nạm vàng của Thiếu lâm tự từ thời nhà Minh là lão Long Ngũ đã bỏ cả đống tiền ra mua.

Một côn vừa ra liền oanh tạc khắp nơi, đám người đó ha, văng ra y như sủi cảo vậy đó, toàn bộ văng vào vườn hoa, nhìn y như cà rốt vừa mới bị nhổ! Tiểu Tam gia cậu nói cho dù Tiểu Ca có mạnh thế nào nhưng cũng chỉ có cậu là chế ngự được anh ấy! Ngài thấy nếu anh ấy coi trọng cô gái nào đó chẳng phải là sẽ giày vò cô ấy đến chết sao!"
Hết chương 29..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui