Vương Minh tiến lại ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Tiểu Tam gia, Tiếu Tuấn ở xe bên kia."
Yo, hóa ra chính chủ thật sự đang ở đây ha.
Tôi vội vàng đi tới chiếc xe bên cạnh, chiếc Land Rover mà tôi yêu quý đã bị đụng đến thảm thương, đúng là chọc chửi thật mà.
Tôi nhoài người vào trong cửa kính đã bị tông vỡ, trông thấy đám người trong xe đều bị thủy tinh vỡ ghim đầy người, máu me be bét, thân xe còn đụng hỏng khiến cả bọn đều mắt kẹt không di chuyển được, bèn lớn tiếng hỏi: "Trong đám các người, thằng ngốc Tiếu Tuấn là thằng nào?"
Người trong xe tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, qua khoảng chừng chục giây mới có người nói: "Là tôi."
Tôi nhìn người kia, hắn ngồi bên ghế phó lái, mặt mũi dính đầy máu, không thể nhận ra mặt mũi thật, giọng nói nghe còn khá trẻ, cả người gầy teo.
Tôi nói: "Tiếu Tuấn, mày muốn tao nói với mày cái gì đây? Kẻ đứng sau mày phái mày tới làm khỉ diễn hài cho tao xem phải không? Ai đời lại tự dưng khi không xông vào địa bàn làm ăn của tao, cướp mối làm ăn còn chưa tính, còn xúi người của tao phản tao, mày nói xem mày làm những chuyện như vậy với tao mà tao cũng chưa đến tìm mày tính sổ, ngược lại mày phái nhiều người như vậy đến diệt tao........"
"Tiểu Tam gia, chú ý lời nói của cậu, cậu nói gì tôi cũng được, nhưng không thể sỉ nhục ông chủ của chúng tôi......."
Tiếu Tuấn còn chưa dứt câu, tôi đã đập một phát lên trần xe cậu ta, dọa cậu ta sợ run người, nửa câu sau cũng trôi luôn xuống bụng.
Tôi đột ngột quơ gậy sắt ngang đầu Tiếu Tuấn, cậu ta sợ hãi nhắm chặt mắt, gậy sắt lao như gió qua đỉnh đầu, nặng nề nện lên cửa kính xe.
Tôi hài lòng nhìn Tiếu Tuấn hồi lâu sau mới mở mắt, mồ hôi trên mặt hoà lẫn với máu tươi.
"Ông đang nói chuyện mày dám chen ngang!" Tôi dùng gậy sắt đẩy đẩy đầu Tiếu Tuấn: "Ông đây ghét nhất lúc tao đang nói chuyện có người cắt lời! Ông chủ của mày đưa tay đi xa như vậy, rõ ràng là hắn thiếu đánh! Hôm nay ông đây sỉ nhục hắn thì đã sao, ông đây nói hắn là con khỉ mông đỏ, là con ngựa con khỉ thì đã sao!"
"Mày......." Xem bộ Tiếu Tuấn còn muốn nói thay ông chủ của hắn, nhưng nhìn đến gậy sắt đặt trên đỉnh đầu, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
"Này, ngu xuẩn, con khỉ lớn sau lưng mày là ai thế?" Tôi lại hỏi.
Tiếu Tuấn nhìn tôi, không trả lời, chỉ yên lặng cúi đầu không nhìn tôi.
"Không ngờ mày lại trung thành đến vậy?" Tôi cười nói, sau rồi quay đầu nói với Vương Minh: "Lần sau tôi phái cậu đến quậy địa bàn bọn họ, nếu cậu bị bắt được mà cũng có thể trung thành như vậy thì tốt."
Vương Minh ngơ ra, không nói được lời nào.
"Tao nói mày nghe Tiếu Tuấn ngu xuẩn.
Mày cứ giấu giấu diếm diếm như vậy, chứng tỏ ông chủ kia của mày cũng chả phải thứ tốt lành gì, đến cả làm ăn cũng giấu tên, nói cái gì mà ông chủ lớn, rõ ràng chỉ là một lũ chuột nhắt mà thôi! Mày cho là mày gạt được tao? Mày càng làm như vậy người của tao càng điều tra kĩ lưỡng hơn, tao không tin là không tra ra được con khỉ lớn kia là ai.
Với cả lần này mày ra mặt đối đầu với tao, mày nghĩ tao không phái người đến lục soát hang ổ của mày sao, chẳng lẽ ở chỗ mày không có chút manh mối nào!" Tôi quay đầu nói với Tiếu Tuấn.
Tiếu Tuấn nghe vậy liền ngẩng đầu căm thù nhìn tôi, sau lại cúi đầu, không chịu nói gì nữa.
Tôi đứng nhìn hắn một hồi, bàn tay khẽ buông lỏng, gậy sắt to tướng trong tay nện thẳng vào đầu Tiếu Tuấn, đập trúng mũi hắn, máu từ mũi chảy thành một đường dài.
Hắn khó chịu hừ một tiếng, cổ lệch qua một bên, bị đập bất tỉnh.
Đáng đời lắm, ông đây ghét nhất lúc tôi nói chuyện mà người khác lại dám phớt lờ!
Tôi quay đầu nhìn Vương Minh, nói: "Mở xe, tra hỏi kĩ từng người, để xem ông lớn sau lưng bọn họ là ai, dám đối đầu với ông đây! Chị Nha bên kia không biết thế nào, giờ tôi và đại Trương ca của cậu sẽ qua bên đó trước, cậu và mọi người mau dọn dẹp sạch sẻ chỗ này rồi rút lui! Một lát nữa Lôi Tử sẽ tới."
Vương Minh đã sớm chuẩn bị xe cho chúng tôi, tôi và Muộn Du Bình cùng lên xe, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại chiếc xe thân yêu nát bét, trong lòng thầm nói, con khỉ lớn nhà mày, toàn bộ tổn thất của ông nhất định phải tính lên đầu mi, nếu ông đây không để mày bồi thường gấp mười lần thì ông mày sẽ không mang họ Ngô nữa!
Tôi sắp xếp mọi thứ xong xuôi mới lái xe đưa Muộn Du Bình đến tiếp ứng chị Nha, chạy được nửa đường thì nhận được điện thoại của chị.
Chị Nha nói đã bắt được trọn ổ đám người của Tiếu Tuấn, cũng đã hỏi ra hai mẹ con người kia đang ở đâu, bắt sống toàn bộ, chị còn phát hiện sổ sách được cất giấu trong hang ổ của hắn.
Bây giờ chị đang mang đôi cô nhi quả phụ và toàn bộ sổ sách về cho tôi, bảo tôi đến đường khẩu chờ chị về rồi giải quyết.
Nếu chị đã giải quyết xong bên kia vậy tôi không cần qua đó làm gì nữa, tôi lái xe đưa Muộn Du Bình đến thẳng đường khẩu của chị Nha.
Sau khi đến nơi, trực tiếp dẫn Muộn Du Bình xuống mật thất, trong mật thất không ánh mặt trời, tôi nhìn thấy một nhà vợ con Chu Năng.
Mỹ nhân đầu gỗ vợ Chu Năng, con thứ tám tuổi, còn cả con trai lớn bị thương ở chân và con dâu.
Có lẽ chị Nha cũng cảm thấy một nhà bọn họ đã không còn năng lực để phản kháng nên cũng không làm khó bọn họ chi nữa, thậm chí dây trói cũng không thèm dùng.
Lúc này bốn người đang ngồi dưới đất, ôm nhau thành một cục.
Tôi và Muộn Du Bình đứng trước mặt một nhà bốn người đang co ro, từ trên cao nhìn xuống, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: "Chị dâu, tôi là Ngô Tà."
Tôi vừa mở lời, vợ Chu Năng đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi từng nói vợ Chu Năng là một mỹ nhân đầu gỗ, ngày thường thích nhất là phá của, mua quần áo trang sức, ăn mặc thật sang trọng lộng lẫy, nhưng bà vừa ngẩng đầu, tôi liền thấy có chút kinh ngạc.
Tôi cũng chỉ mới gặp bà ta hồi hai tháng trước, khi đó bà vẫn còn là một mỹ nhân ăn mặc đẹp đẽ, nhưng giờ gò má lại gầy gò hõm sâu, tóc bạc đầy đầu, dưới ánh đèn lờ mờ cũng có thể nhìn thấy nếp nhăn ẩn sau lớp trang điểm dày, bộ dáng tiều tụy đến nổi tôi sắp không nhận ra.
"Ngô Tà! Ngô Tà! Mày! Mày là ma quỷ!" Vợ Chu Năng chỉ tay vào tôi, cắn răng nói: "Lão Chu nhà tao nhiều năm vì mày mà vào sinh ra tử, mày lại có thể độc ác như vậy! Tao hận mình không giết được mày! Giết mày!!!"
"Vậy bà tới giết tôi đi." Tôi khom người, nói: "Bà không giết được tôi."
"Mày mày mày!!!!" Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói, dường như nhớ tới người bà ta thuê đến giết tôi, lại bị đứa con trai tám tuổi ôm lấy eo.
"Mẹ, con sợ!!" Đứa nhỏ ôm mẹ khóc lớn.
"Em trai, đừng khóc! Không được để lộ bộ mặt yếu đuối của mình cho kẻ thù xem!" Chân của con trai lớn Chu Năng bị gãy, tuy vẫn băng bó không động đậy được nhưng vẫn di chuyển thân thể kéo tay em trai, lớn tiếng rống.
Em trai bị hắn dọa sợ, trợn tròn mắt làm bộ đáng thương nhìn anh hai mình, nhưng ngược lại tiếng khóc đã nhỏ hơn một chút.
Tôi thở dài, nói: "Nó còn nhỏ không hiểu chuyện, cậu cần gì phải nhất định ép nó đeo mối thù này?"
"Ngô Tà, mày không cần ở đây giả mù sa mưa, làm bộ từ bi.
Nếu không tại mày, ba tao làm sao mà chết? Làm sao tao lại trở thành người tàn phế! Tao biết một nhà bọn tao rơi vào tay mày không chết thì cũng bị mày lột da.
Ngô Tà mày giả mù sa mưa không phải vì cân nhắc đến những thứ ba để lại cho mẹ con tao sao? Cho dù mày có muốn giết cả nhà tao, cho dù nhà tao có chết cũng sẽ không giao đồ cho mày! Ngô Tà, nhà tao có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày!" Con trai lớn Chu Năng lạnh lùng nói.
"Qủy?" Tôi cười nói: "Các người vẫn chưa chết, vậy mà đã muốn thành quỷ rồi à?"
"Nhóc, mày muốn muốn thành quỷ không?" Tôi chỉ đứa bé, hỏi.
Đứa bé kia nhìn tôi, oa một tiếng khóc lên, gọi "Mẹ, mẹ." cố gắng chui vào lòng mẹ nó.
Mà lúc này vợ Chu Năng nhìn thấy đứa con trai nhỏ mình yêu thương nhất thành ra như vậy, cũng không còn khí thế gì, chỉ còn biết ôm con trai bảo nó không được khóc.
"Còn cô, có muốn làm quỷ không?" Tôi tiếp tục chỉ vào người rúc trong góc, là con dâu của Chu Năng nói.
Con dâu cả của Chu Năng ngẩng đầu nhìn tôi.
Trong lần tai nạn xe này, con dâu Chu Năng chỉ bị thương gân hai chân, mặc dù hiện tại không thể di chuyển nhiều, nhưng nếu từ từ luyện tập, sau này hoàn toàn có thể đi lại.
"Nếu các người nói có thành quỷ cũng không buông tha tôi, vậy hôm nay tôi thành toàn cho các người." Tôi cười nói với cô ta.
Con dâu Chu Năng mở to mắt nhìn tôi, nhìn tận mấy phút, tôi cũng mỉm cười nhìn lại.
Đột nhiên, hai mắt trừng to của cô ta chảy nước mắt.
Cô ta đột nhiên hô to: "Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết! Tôi còn trẻ như vậy! Ba, đồ ba để lại cho chúng tôi ở.......ô ô........"
Cô ta còn chưa nói hết, đã bị chồng mình che miệng, "Ô ô" không nói được gì, sau đó lại bị chồng tát một cái, đánh tới mặt cô ta sưng đỏ.
"Cô điên rồi! Sao cô lại đi cầu xin hắn!" Con trai lớn Chu Năng thở hổn hển, rống vào mặt vợ mình.
Con dâu Chu Năng lúc này đang dùng tay che gương mặt bị đánh sưng, khóc lớn nói với chồng: "Anh dựa vào đâu mà quyết định sống chết của tôi! Tôi còn trẻ như vậy tại sao tôi không thể sống! Tôi muốn sống tôi muốn sống là tôi sai sao?" Cô ta vừa gào với chồng, vừa quay đầu trông mong nhìn tôi nói: "Tiểu Tam gia, tôi sai rồi.
Chỉ cần ngài có thể bỏ qua cho tôi, tôi lập tức nói ngài biết chỗ ba cất giấu bảo vật, cầu xin ngài tha cho tôi!"
Lúc này con trai lớn Chu Năng thấy vợ mình như vậy, cuối cùng chỉ có thể bất lực đấm một quyền xuống đất.
Tôi đứng trên cao nhìn xuống bọn họ, dừng một chút nói: "Tôi không cần đồ của các người."
Con dâu Chu Năng nghe câu này xong, niềm hy vọng trong mắt lập tức biến mất hơn phân nửa.
Cô ta chán nản quỳ ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói: "Vậy là cuối cùng ngài cũng không muốn buông tha cho chúng tôi sao?"
"Tôi không cần đồ của mấy người." Tôi nói: "Tôi cũng không cần mạng của mấy người."
"Cái gì?" Con trai lớn Chu Năng không dám tin nhìn tôi: "Mày lại......."
"Cậu cho rằng tôi giống như ba cậu, có thể làm chuyện đuổi cùng giết tận?" Tôi cắt lời cậu ta: "Tên nhát cáy nhà cậu chắc cũng đi theo cha mình làm không ít việc xấu nhỉ.
Trước kia các người có từng nghĩ tới, làm chuyện ác rồi cũng có lúc phải trả giá không? So với những chuyện các người làm với người khác, có kết quả hôm nay cũng coi như các người đáng bị như vậy mà?"
Con trai lớn Chu Năng căm giận nhìn tôi nhưng không nói được lời nào.
"Chị dâu." Tôi nghiêng mặt nhìn sang người đàn bà đang ôm con, nói: "Tiền chồng để lại cho chị là tiền bảo mạng của mẹ con chị.
Chị có từng nghĩ nếu chị dùng số tiền đó để lấy mạng tôi, vậy thì sau này một nhà bốn mẹ con các người sẽ sống thế nào không? Coi như chị không muốn sống, vậy đứa con nhỏ của chị chẳng lẽ cũng không muốn sống sao?"
"Dùng tiền chồng chị để lại nuôi tốt con trai mình đi." Tôi thở dài nói: "Chúng tôi đi chuyến này, những người được chết yên lành không nhiều.
Chị cho là người chồng làm biết bao chuyện ác độc của mình sẽ có kết quả tốt sao? Chị nên buông bỏ hết mọi thứ rồi dẫn theo đứa trẻ này sống cuộc sống bình thường.
Còn nếu như chị không buồn bỏ được, muốn truyền sự hận thù này sang người con trai mình.
Nếu chị muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở nó là ai đã giết ba nó, để sau này nó lớn lên đến tìm tôi trả thù thì cũng được thôi, chỉ cần nó dám đến, Ngô Tà tôi đây sẽ không sợ nó! Nhưng lần này tôi cho chị và đứa nhỏ này một cơ hội sống, nếu còn có lần sau, vậy nó nhất định sẽ phải chết."
Nói xong tôi xoay người rời đi, không quay đầu nhìn lại một nhà ôm nhau khóc lóc kia nữa.
Hết chương 41.
Đáng lẽ mình up chương này vào hôm qua rồi nhưng hôm qua mình học tiết tối, lúc tan học cũng đã 9h, mệt quá nên mình đi ngủ luôn nên giờ mới beta rồi đăng lên được.