Đám tiểu nhị vây xung quanh sau khi nghe lời tôi nói, cộng thêm nhìn thấy Lưu Nhị bị Muộn Du Bình tóm lấy, đều lộ vẻ mặt do dự.
Vẻ mặt của tôi trầm xuống, kéo Muộn Du Bình tiến lên trước.
"Tiểu Tam gia." tên cầm đầu thấp giọng gọi tôi, gương mặt lộ vẻ cầu xin.
Tôi mặc kệ hắn, đi về phía Muộn Du Bình: "Chúng ta đi." Sau đó dẫn đầu đi về phía đám người đã tự động nhường chỗ.
Muộn Du Bình xách Lưu Nhị như xách một con gà, mặt không cảm xúc theo sau tôi.
"Mấy người đừng quên, mấy người đã ăn chặn bao nhiêu tiền bán minh khí! Số tiền đó sợ là đã bị mấy người ăn chơi đàng điếm hết sạch rồi! Hôm nay mấy người cho cậu ta trở về, sau này cậu ta tra ra mọi chuyện liệu có tha cho mấy người không?! Toàn bộ mấy người là một lũ ngu!" Lưu Nhị bị Muộn Du Bình xách trong tay đột nhiên vùng vẫy, hét to đến khàn cả giọng!
Hắn hét được một nửa bỗng nhiên im bặt.
Muộn Du Bình nhấc tay vặn gãy cằm của hắn.
Còn tôi nghe hắn nói những lời này liền biết hôm nay tuyệt đối không thể lành lặn ra khỏi đây được.
Quả nhiên sau khi nghe Lưu Nhị nói, đám người đó liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng tạo thành vòng vây bao tôi và Muộn Du Bình ở giữa.
"Tiểu Tam gia, cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng tôi đúng không?" Tên cầm đầu đứng trước mặt tôi, sắc mặt không lành nói.
Tôi há miệng, cuối cùng vẫn không nói được gì.
Nếu tôi nó sẽ bỏ qua cho bọn họ, vậy thì chính là nói láo.
Bọn họ lấy trộm nhiều minh khí như vậy, lại còn không chịu ói tiền ra.
Nhẹ nhất cũng phải phế một cánh tay, sau đó đuổi cổ vĩnh viễn khỏi cái nghề này.
"Trong nhà tôi còn có con nhỏ tiểu Tam gia." một tên tiểu nhị ở bên cạnh thấp giọng rơi lệ.
Tôi nhìn hắn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn yên lặng.
Sớm biết như vậy tại sao ban đầu còn làm?
Nếu thật sự sợ như vậy, vậy sao lúc các người nuốt tiền, lúc các người âm mưu hãm hại tôi, tại sao lúc đó các người không biết sợ?
Huống hồ nếu tôi thực sự bỏ qua cho bọn họ vậy thì sau này tôi lấy gì để trấn áp thủ hạ của mình.
Đến lúc đó kẻ nào cũng cho rằng dù có phản bội Ngô Tà này cũng sẽ không bị trừng phạt.
Vậy Ngô Tà tôi sau này làm gì còn chỗ đứng!
Mấy tên tiểu nhị thấy tôi yên lặng cũng trầm mặc theo.
Sau đó tên nào tên nấy cũng mang dáng vẻ hung ác nhìn tôi.
Tôi hắng giọng, nói: "Tôi sẽ không đuổi cùng giết tận, mạng các người có thể giữ.
Người nhà của các người cũng sẽ không liên quan gì đến chuyện này.
Có điều từ nay về sau các người không thể làm nghề nữa, các người tự mình bảo trọng đi."
"Giữ mạng! Nói đến cuối cùng cũng chỉ giữ được cái mạng! Cậu giữa mạng cho chúng tôi có lợi ích gì? Tiền đã sớm bị bọn tôi tiêu sạch! Cậu nói giữ mạng cho chúng tôi nhưng không hề nói sẽ không phế tay của chúng tôi! Cậu nói thử xem chúng tôi vừa bị phế tay vừa không có tiền, cậu là muốn cho chúng tôi trở về quê làm loại việc mỗi ngày chỉ được ba đồng đến cả vợ con cũng không nuôi nổi sao?" Tên cầm đầu nghe những gì tôi nói lại nhảy cẫng lên quát vào mặt tôi.
Những người khác nghe lời hắn nói, biểu tình ngày càng hung hăng.
Tên cầm đầu hét lớn một tiếng: "Chúng ta bắt cậu ta lại, để cậu ta khai ra số đấu trong tay Ngô Tam Tỉnh, sau đó chúng ta rời khỏi đây, mỗi người đến một đấu, còn sợ sau này không có tiền tiêu sao?" Nói xong cũng giương nanh múa vuốt nhào đến chỗ tôi.
Tôi vội vàng lui về sau.
Rồi bỗng thấy có thứ gì đó bay tới đập vào tên đang nhào lên người tôi.
Kẻ kia bị đập trúng kêu lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Lúc này tôi mới thấy rõ, hóa ra thứ đập lên người hắn lại chính là Lưu Nhị đang bị Muộn Du Bi xách như xách gà từ nãy giờ.
Lưu Nhị do va đập mạnh mà biến thành một bãi bùn nhão dính trên đất, miệng còn la a ái không ngừng.
Mà Muộn Du Bình vẫn luôn đứng sau tôi giờ cũng vượt lên chắn trước mặt tôi, nói từng câu từng chữ: "Bọn mày dám chạm vào cậu ấy?"
"Tiểu Ca!" Tôi tiến lên tính kéo Muộn Du Bình lại bị anh đẩy một phát ra sau.
"Cậu đừng lộn xộn, cứ ở sau lưng tôi, sẽ không sao." Muộn Du Bình không thèm quay đầu nói.
Nói xong anh liền tiến đến chỗ tên vừa rồi muốn nhào lên người tôi, giờ hắn với cả Lưu Nhị đều nằm liệt ra như nhau.
"Tiểu Ca, đừng mà!" Lòng tôi nóng như lửa, Muộn Du Bình ngàn vạn lần đừng xem người sống như bánh tông nha, nếu thực sự chết người thì việc xử lý hậu quả sẽ rất phiền toái.
Hơn nữa, những người này, cũng không đáng tội chết.
Muộn Du Bình nghe tôi gọi chợt dừng lại, hiện tại anh đang đứng sát đám người bao vây chúng tôi.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, dù đứng sau lưng nhưng vẫn có thể cảm nhận được sát ý từ trên người Muộn Du Bình.
Tôi thấy đám người vây quanh bị Muộn Du Bình ép phải lùi về sau một bước.
"Bọn mày lại dám động vào cậu ấy!" Muộn Du Bình giơ chân, bất ngờ đá về phía hai tên đang nằm trên đất, chỉ với một cú đã đá khiến bọn họ văng lên không trung, sau khi đáp đất còn phải lăn lộn thêm vài vòng.
Tôi mở to mắt, lại nuốt nước miếng.
Muộn Du Bình đá một cú chuẩn xác vào đùi tên cầm đầu, lúc bấy giờ hắn bị đá lăn vào trong đám người, được mọi người luống cuốn tay chân đỡ lấy, miệng không ngừng kêu rên, chân vặn vẹo không ra hình dạng.
E là xương chân đã vỡ nát.
Lưu Nhị cùng hắn gặp họa lăn sang bên kia, đầu rũ xuống được người đỡ lên, thế nhưng hắn không kêu rên tiếng nào.
Lòng tôi phát lạnh, chẳng lẽ một cước của Muộn Du Bình đã tiễn hắn lên đường luôn rồi à?
Muộn Du Bình cứ bước từng bước về trước.
Những tên còn lại bị khí thế của anh ép cho không tự chủ được lui về sau.
"Tiểu Ca!" Tôi vội vàng kêu anh.
Muộn Du Bình không nên giết người.
Muộn Du Bình quay đầu, bĩnh tình nhìn tôi, nói: "Không sao đâu, Ngô Tà."
Sau đó anh đứng yên tại chỗ, hướng về vòng người vây quanh chúng tôi, nói: "Còn ai muốn ngăn cản chúng tôi?"
Những người đó nhìn Muộn Du Bình, ánh mắt dần mang theo sợ hãi.
Có người lui về sau, vòng vây bị xé mở chừa ra một lỗ nhỏ.
Muộn Du Bình bước từng bước về chỗ đó.
"Ngô Tà, theo tôi." Anh nói
Tôi vội vàng đuổi theo, mặt dán lưng anh bước về trước.
Chúng tôi đi được mấy bước, mắt thấy đã sắp ra khỏi vòng vây.
Trong mắt đám người xung quanh lộ ra sợ hãi nhưng vẫn không cam lòng, từ từ đám người ở sau cũng nối gót theo.
Nhưng phía trước vẫn không ai dám ngăn Muộn Du Bình.
"Ngô Tà, sẽ không sao đâu." Muộn Du Bình ở trước nói với tôi.
Tôi ở sau lưng anh, ngực gần như dán vào lưng anh.
Từ trước đến giờ, bất kể là ở nơi kinh khủng ra sao, bất kể là chúng tôi rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế nào, chỉ cần có anh ở đây, tôi vẫn sẽ cảm thấy an toàn.
Tôi quay đầu liếc nhìn Muộn Du Bình đang chạy đến chắn sau lưng tôi, tôi xoay người, lưng dán chặt vào lưng anh, nói với anh: "Ừ, tôi biết sẽ không sao."
Chúng tôi lưng dán lưng tiến về trước, mắt thấy đã sắp ra tới cửa, đột nhiên bên cạnh có người rống to, tay hắn nâng một tảng đá lớn ném về phía Muộn Du Bình.
Tôi theo phản xạ có điều kiện xoay người chắn tảng đá bay tới nhưng Muộn Du Bình lại đẩy tôi ra, tay còn lại vươn về phía tảng đá kia.
Tảng đá 'crack" một tiếng bị anh đấm nứt ra rơi xuống đất.
Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn tảng đá vỡ nát.
Không còn kẻ nào dám ngăn cản chúng tôi.
Chúng tôi ra tới cửa tiện viện, Muộn Du Bình đã ra ngoài nhưng tôi vẫn còn ở trong.
Ra đến bên ngoài cũng coi như qua được cửa ải này, lòng tôi thả lỏng được một chút, lập tức cười nói bên tai Muộn Du Bình: "Tay nghề của anh càng ngày càng tốt.
Sau khi về có thể giúp tôi bóp hạt óc chó."
"Được." Muộn Du Bình đáp.
Tôi hơi sửng sốt, với tính khí của anh tôi thực sự không nghĩ anh sẽ trả lời mình.
Ngay lúc này tôi lại nghe được một tiếng vang lớn.
Tôi có chút bất ngờ, đột nhiên cảm thấy sau ót nóng nóng!
Tôi ngẩn ngơ, chóp mũi thoang thoảng mùi máu.
Tôi thậm chí còn không dám quay đầu.
"Tiểu Ca." Tôi thử dò hỏi.
"Tôi đây." Muộn Du Bình trả lời.
Anh không sao, tôi mừng rỡ như điên, vội vàng quay đầu nhìn anh.
Nhưng một lần ngoảnh đầu lại khiến tâm can tôi muốn vỡ ra, tôi ngơ ngác không dám tin nhìn anh.
Muộn Du Bình lấy tay che cổ, một lượng máu lớn từ trong kẻ tay anh chảy ra.
Nước mắt lập tức tràn ra từ hốc mắt tôi, chỉ thấy anh che cổ ngã xuống đất, tôi liền luống cuống ôm lấy anh.
"Tiểu Ca Tiểu Ca! Tiểu Ca!" Tôi ôm anh, nước mắt giàn giụa, giọng khàn khàn gọi tên anh.
Sắc mặt Muộn Du Bình tái nhợt, thân thể hơi co, nằm trong lòng tôi, hôn mê.
Máu trên người anh không ngừng chảy, không ngừng chảy, quần áo tôi bị nhuộm một mảng lớn, tôi cảm nhận được độ nóng của máu, tôi nhanh chóng áp tay mình lên tay anh.
Tôi kinh hãi nhìn dòng máu đỏ tươi len lỏi khỏi tay anh, vượt qua cả tay tôi, liên tục tuôn ra.
Làm sao đây, phải làm sao đây? Làm sao mới có thể cầm máu, tôi không muốn anh chết, không muốn anh chết, không muốn anh chết, anh vừa mới trở về, anh chịu khổ nhiều như vậy, đến cả một ngày yên ổn cũng chưa có, làm sao có thể chết được!
"Ha ha ha ha! Mày không phải cao thủ sao? Mày không phải anh hùng sao? Nhưng mày vẫn phải chịu thua trước súng đạn thôi!" Câu nói đó đột ngột xông vào đầu óc sắp nổi điên của tôi.
"Ai! Là ai nổ súng!" Tôi ôm Muộn Du Bình, đôi mắt nóng đỏ đầy căm phẫn nhìn bốn phía!
Tôi nhìn thấy tên cầm đầu bị Muộn Du Bình đá gảy hai chân đang cầm một khẩu súng, chỉ thấy hắn ngồi ở đó, mặc dù đau đến mặt đầy mồ hôi lạnh nhưng vẫn nhe răng toét miệng cười với tôi.
Thì ra là hắn, tôi tức giận nhìn hắn, thề phải nhớ kỹ mặt mũi kê này! Là kẻ này, Ngô Tà tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn! Nhất định là hắn lấy súng từ chỗ tôi, đáng hận là tại sao tôi không nhìn ra, đáng hận là vừa rồi tôi nhất thời lơ là cảnh giác chỉ lo nói chuyện với Muộn Du Bình nên mới không chú ý tới động tác của hắn!
Tiểu Ca đứng ở trước sao có thể nhìn thấy tình huống ở sau, đều do tôi, tại sao tôi lại bất cẩn như vậy! Tại sao lại buông lỏng cảnh giác!
Giờ đây tôi cảm giác như có trăm ngàn thanh đao khuấy động trong lòng mình.
Thật đau, trái tim rất đau, tôi đau đến mức cổ họng phun ra một ngụm máu.
Hết chương 9.
Hi mọi người Dưa trở lại rồi nè, mong là mọi người vẫn còn nhớ mình.
Từ hôm nay lịch đăng truyện cố định sẽ là 3 ngày 2 chương vì mình cần thời gian để vừa edit vừa beta và truyện sẽ được đăng vào 8 giờ tối.
Nói một chút về truyện [Hàn Nguyệt Trợ Minh Quân], mình quyết định sẽ không edit truyện đó nữa, lý do là để tập trung vào edit bộ này, lý do thứ hai là do mình không có kinh nghiệm edit truyện cổ trang cho lắm, lúc đầu cũng do mình ham hố ôm nhiều mà không nghĩ kĩ, rất xin lỗi mọi người.
Nếu ai có ý định edit bộ đó thì cứ thoải mái nhé.
Yêu mọi người.