Phiên Ngoại
Thời gian rất nhanh, nhoáng một cái đã ba năm.
Du Phức Nghi ngồi ở hành lang, vừa đón gió thu mát mẻ, vừa may y phục.
Thân chủ trước tay nghề may vá cũng tầm thường, nàng lại không thích cái này,
một kiện y phục làm cho tiểu khuê nữ Tư Mã Nguyệt đã ba tháng còn chưa hoàn
thành.
Hôm qua không biết làm sao lại bị Tư Mã Duệ nhìn thấy, nói móc nàng cả ngày,
nàng thẹn quá thành giận.
Hôm nay du hồ cũng không đi, một mình ở Trường Xuân Cung đẩy nhanh tốc độ.
Vừa tú được một đóa hoa, đang nhắm mắt dưỡng thần. Liền nghe giọng mỉa mai của
Tư Mã Duệ.
– Ai da, hồ cũng không đi, nói là muốn hăng hái sau ba ngày sẽ hoàn thành, kết
quả trốn ở chỗ này ngủ…Khuê nữ, ngươi đúng là mệnh khổ, chỉ sợ đời này cũng
không có cơ hội mặc y phục từ mẫu thân ngươi.
Du Phức Nghi bị Tư Mã Duệ nói móc cũng không để ý tới hắn, quay đầu nhìn về
phía Tư Mã Nguyệt, cười hỏi:
– Nguyệt nhi đã trở lại, du hồ có vui không? Có hái liên hoa không?
– Ấu trĩ.
Tư Mã Nguyệt chắp tay sau lưng, bước chân đến ghế bành ngồi xuống rồi nói:
– Châm trà.
Du Phức Nghi thở dài, sau đó tức giận trừng mắt nhìn Tư Mã Duệ một cái, ai bảo
hắn cả ngày hò hét muốn sinh tiểu công chúa giống mình như đúc.
Này đúng là khen ngược, thật sự sinh ra nữ nhi
giống mình, vô luận dung mạo hay là tính cách, đều giống thân chủ trước như
đúc.
Nửa điểm đáng yêu cũng không có, suốt ngày trơ
khuôn mặt nhỏ, lời nói có thể sử dụng hai chữ để biểu đạt tuyệt đối không dùng
ba chữ.
Khiến nàng muốn bộc lộ tràn ngập tình thương của
nương cũng không có chỗ dùng.
Còn định vặn lại tình tính của nàng, nhưng Tư Mã
Duệ ngăn đón không cho, Du Phức Nghi cũng luyến tiếc nàng chịu ủy khuất.
Dù sao phụ hoàng của nàng là hoàng đế, huynh
trưởng là thái tử, quốc gia cùng các nước phụ thuộc đều thịnh thế, tính tình
như vậy cũng không có vấn đề gì, đơn giản tùy nàng đi.
– Tiểu hài tử không thể uống trà, sẽ trở lên
đần.
Du Phức Nghi nhìn về phía Cốc Vũ, phân phó nói:
– Lấy cho công chúa chén canh hoa cúc.
Tư Mã Nguyệt nhìn Tư Mã Duệ, nói:
– Phụ hoàng từ nhỏ đã uống.
Du Phức Nghi hừ nói:
– Cho nên hắn mới đần như vậy.
Tư Mã Nguyệt nhăn nhó mặt mày, nhíu mày suy tư
một lát, cảm thấy lời Du Phức Nghi nói rất có có lý, sau đó mặt mày giãn ra.
Tư Mã Duệ duỗi tay, nhéo nhẹ hai má của Tư Mã
Nguyệt, cười hì hì nói:
– Phụ hoàng đần? Phụ hoàng đần chỗ nào? Ngươi có
thấy hoàng đế nào so với phụ hoàng còn anh minh thần võ hơn không?
– Thấy rồi.
Tư Mã Nguyệt cọ cọ khuôn mặt vào lòng bàn tay
hắn:
– Kinh kịch.
Tư Mã Duệ ôm nàng vào trong lòng, bàn tay xoa
đầu nàng, chỉ cây dâu mắng cây hòe:
– Nha đầu thúi, có phụ hoàng anh minh thần võ
như vậy, lại không chịu học theo phụ hoàng, cứ thích học theo mẫu phi ngươi có
bản lĩnh miệng lưỡi sắc bén không buông tha người, nếu về sau không ai chịu thú
ngươi, hãy xem phụ hoàng có trị chết tên đầu sỏ gây tội hay không.
Tư Mã Nguyệt nhìn Du Phức Nghi, lại nhìn nhìn Tư
Mã Duệ, le lưỡi nói:
– Chỉ nói không làm.
Du Phức Nghi chỉ vào Tư Mã Duệ, giáo dục Tư Mã
Nguyệt:
– Nhớ kỹ, về sau chọn Phò mã, cũng không thể mắt
mù như mẫu phi, tìm một nam nhân như vậy, suốt ngày không nói được một câu bền
chắc, nhất định phải chọn người nhất ngôn cửu đỉnh.
Tư Mã Duệ vỗ ngực, hít mạnh mấy hơi, làm bộ bất
đắc dĩ nói:
– Ai, các ngươi một lớn một nhỏ là Thiên Ma
Tinh, sớm muộn gì cũng khiến trẫm tức chết!
– Phụ hoàng làm sao vậy?
Tư Mã Diễm đi học trở về, thấy Tư Mã Duệ che
ngực bộ dạng rất khó chịu, vội xông lên:
– Phụ hoàng có chỗ nào không thoải mái? Người
tới, mau đi thỉnh ngự y!
– Không cần!
Du Phức Nghi mở miệng ngăn lại, nàng nói với Tư
Mã Diễm:
– Phụ hoàng ngươi đang diễn tuồng.
– A?
Phụ hoàng thích diễn kịch? Tư Mã Diễm nghi hoặc
khó hiểu chớp chớp mắt.
– Ôm!
Tư Mã Nguyệt duỗi tay về phía Tư Mã Diễm, đợi Tư
Mã Diễm ôm nàng, liền ghé môi vào bên tai Tư Mã Diễm, lại dùng âm thanh mà tất
cả mọi người chung quanh đều có thể nghe được, lớn giọng giải thích với huynh
trưởng:
– Túy đả kim chi.
Túy đả kim chi vai chính là công chúa cùng phò
mã, nếu vai chính là phụ hoàng cùng mẫu phi cũng tạm chấp nhận, nhưng mà phụ
hoàng dám đánh mẫu phi?
Chỉ sợ cho phụ hoàng mượn mười lá gan, cũng
không dám đánh, chỉ dám há miệng lớn tiếng nói cho đỡ nghiền mà thôi.
Tư Mã Diễm sợ tiểu hoàng muội bị hai vị phụ mẫu
không đáng tin cậy này dạy hư, vội không ngừng giáo dục nói:
– Hoàng muội, nhớ kỹ, về sau chớ có đấu võ mồm.
– Phốc…
Du Phức Nghi phun trà trong miệng, này thật đúng
là nhi tử giỏi mà nàng dạy ra, so với nàng còn thông minh sắc xảo hơn.
Còn Tư Mã Nguyệt, khụ, liên quan gì tới nàng, đều
là Tư Mã Duệ dạy hư!
P/s: Cảm ơn các nàng đã theo và ủng hộ bộ truyện
này.
nhiều lúc ta nản định bỏ hoặc drop vì nạn trộm… nhưng nhờ
các lượt cmt động viên cùng like của các nàng mà ta có động lực lết đến đây.
Mong các nàng tiếp tục ủng hộ bộ Hầu Môn Kiêu Nữ
và bộ Trẫm thật mệt tâm của ta nha.
Bắt đầu cày bộ TTMT. còn bộ HMKN rất hay đấu sâu
nhiều tuyến nhân vật có số phận xót xa, rất đáng đọc. Mong các nàng tiếp tục
ủng hộ ta.
Chân thành cảm ơn các nàng luôn đợi khi ta đứt
bóng đèn♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️.
Còn nhiều bộ hay lắm nha. đợi ta edit cho các
nàng đọc. bảo đảm ít gặp không đụng hàng….