Bình Tĩnh Làm Phi - Hoàn

Chương 73.1: Chân tình

– Nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi…

Du Phức Nghi đang cùng Triệu tài nhân, Thường mỹ nhân ngồi tú áo yếm, thấy Lý
Nguyên Bảo sắc mặt trắng bệch chạy vào, hài cũng rớt mất một chiếc.

Bộ dạng như trời sắp sập xuống, hù Thường mỹ nhân đứng dậy, vội vàng cáo từ:

– Nương nương có việc, tần thiếp cáo lui trước.

Triệu tài nhân đã sớm xem mình là tâm phúc của Du Phức Nghi, nếu Du Phức Nghi
có cái gì, thì nàng cũng không có kết cục tốt.

Cho nên cũng không sợ gây chuyện, ngồi vững vàng, tay cầm kim tú hoa tung bay
không ngừng.

Du Phức Nghi nhìn Triệu tài nhân một cái, thấy nàng không đi, cũng không để ý,
chỉ quát lớn với Lý Nguyên Bảo:

– Có gì từ từ nói, dù trời có sập xuống, bổn cung vẫn đỡ cho ngươi, hoảng cái
gì?

Lý Nguyên Bảo vọt tới kháng trác, bưng ấm trà tự rót cho mình một ly, rồi ngửa
đầu uống, lấy lại bình tĩnh, mới dám mở miệng.

Mấy ngày trước Tư Mã diễm nói là muốn ăn nông gia tự trồng rau dưa, này cũng
không có gì khó.

Du Phức Nghi có của hồi môn là thôn trang tá điền gia nào cũng có vườn rau, chỉ
là cung quy nghiêm ngặt, đồ vật bên ngoài mà muốn mang vào trong cung, cần qua vài thủ tục.

Du Phức Nghi đem chuyện này giao cho Lý Nguyên
Bảo, vì Lý Nguyên Bảo nhanh nhẹn thông minh, lại xuất thân từ nông gia, từ nhỏ
ăn không ít rau dưa.

Trong lòng biết nương nương nhà mình muốn đem
rau dưa từ thôn trang chuyển tới, cùng Ngự Thiện Phòng chọn mua rau dưa cũng
không khác biệt nhiều.

Tam hoàng tử không nhận ra tên An Thành Võ há
miệng khoa trương mỹ vị, không chừng sẽ cho rằng nương nương lấy rau dưa do Ngự
Thiện Phòng chọn mua để lừa bịp hắn.

Nếu vì vậy mà tổn thương tình mẫu tử thì không
ổn, cho nên hắn cố ý sai người nghe ngóng tin tức.

Lúc trước Anh Quốc công thế tử nghỉ chân ở thôn
Mộc Liễu, liền giục ngựa chạy tới.


Tính là mua một ít rau dưa ở hộ nông gia kia,
như thế mới có thể khiến tam hoàng tử tỉnh hồn lại.

Ai ngờ sau khi vào thôn nghe ngóng, thấy vẻ mặt
mọi người trong thôn đều kinh hoảng, gặng hỏi lắm mới biết được, tiểu hài tử
của hộ nông gia kia lại bị bệnh thiên hoa( đậu mùa)…

Hắn còn không tin, tự mình chạy tới hộ nông gia
kia xem thử, liền thấy trên mặt tiểu hài tử kia đầy mẩn đỏ còn sốt cao không
tỉnh…

Lý Nguyên Bảo khóc ròng nói:

– Có chém ngàn đao tên An Thành Võ cũng không
đủ, hắn là thư đồng của nhị hoàng tử, đã nhiều ngày ở cùng tam hoàng tử đọc
sách trong thư phòng, nếu hắn nhiễm bệnh thiên hoa, chẳng phải tam hoàng tử sẽ
gặp nguy hiểm?

Đầu Du Phức Nghi “Oanh” một tiếng,
bệnh thiên hoa, ở cổ đại chính là bệnh nan y, người nhiễm bệnh, có mấy người
qua khỏi? Hoàn toàn không thua gì ôn dịch…

– Từ từ, đáng chết, ngươi như thế nào lại chạy
tới hộ nông gia kia, là ngại mình chết không đủ mau hay là ngại người trong
Trường Xuân Cung chết không đủ mau?

Khiếp sợ qua đi, Du Phức Nghi đột nhiên một vỗ
mạnh bàn, mắng Lý Nguyên Bảo máu chó phun đầy đầu, lại vội vàng nói:

– Mau, đi vào lãnh cung tìm cái phòng không có
ai ở, tự nhốt chính mình, qua hai mươi ngày, nếu không nhiễm bệnh, lại tự mình
chui ra.

Thấy Lý Nguyên Bảo còn đứng bất động, nàng lập
tức cao giọng mắng:

– Còn thất thần làm cái gì, mau đi!

– Nô tài lại không phải ngốc tử, nếu không nắm
chắc, sao dám chạy tới chổ có bệnh thiên hoa để chịu chết? Nương nương hãy yên
tâm, nô tài lúc ba tuổi đã trải qua thiên hoa, trên đường hoàng tuyền đi mười
mấy bước mới quay lại, khó khăn lắm mới nhặt được một mạng, đời này không sợ
nhất chính là bệnh thiên hoa.

Lý Nguyên Bảo cười hì hì giải thích, lại đắc ý
nói:


– Nô tài xuyên qua xiêm y giày vớ, đã đốt hết,
tắm gội thay y phục rồi mới chạy tới chổ nương nương, thỉnh nương nương hãy yên
tâm.

– Ngươi đúng là cẩu tạp, không chịu nói sớm, hại
ta nôn nóng một hồi, lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi.

Du Phức Nghi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tức giận
trừng hắn một cái, sau đó vội vàng phân phó nói:

– Lập tức đi thỉnh hoàng thượng đến đây.

Tranh thủ lúc chờ Tư Mã Duệ lại đây, Du Phức
Nghi phân phó Thính Phong:

– Mau, đem tất cả mọi người ở Trường Xuân Cung
gọi tới đây, hỏi xem có ai đã từng trải qua thiên hoa.

Một lát sau, Thính Phong quay lại, trả lời:

– Một là Lý Nguyên Bảo, Hai là Cốc Vũ, còn có
Thu Hạnh cung nữ thô sử.

Thính Phong vừa dứt lời, liền thấy Cốc Vũ vừa đi
vừa ngáp đi vào, vẻ mặt mờ mịt hỏi:

– Nương nương, tại sao đột nhiên lại hỏi đến
bệnh thiên hoa?

Hôm qua Cốc Vũ trực đêm, lúc này một đang ở sau hậu viện ngủ bù, khó trách ngáp
lên ngáp xuống, bất quá chuyện đã như lửa sém lông mày, Du Phức Nghi cũng không
thể quan tâm săn sóc hạ nhân, liền phân phó Cố Vũ nói:

– Ngươi lập tức đi Hiệt Phương Điện, hỏi xem nơi đó có mấy người từng trải qua
thiên hoa, dẫn bọn họ tới đây.

Cốc Vũ biết chuyện này rất khẩn cấp, cũng không hỏi nhiều, vội vàng chạy nhanh
ra ngoài.

Du Phức Nghi nhìn Thính Phong một lúc lâu, rồi phân phó nói:

– Ngươi dẫn hạ nhân bên phía chúng ta chưa từng trải qua thiên hoa đi Hiệt
Phương Điện đi, sau khi vào đó, liền kêu Vấn Mai khóa đại môn lại, không có
mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép ra ngoài, bao gồm Vấn Mai cùng ngươi.
Ngươi hãy yên tâm, Lý Nguyên Bảo cùng Cốc Vũ đã từng trải qua thiên hoa, mỗi

ngày ta sẽ sai bọn họ đi qua hỏi tình huống, ngươi cùng Vấn Mai cũng phải lưu
tâm, nếu có người xuất hiện rùng mình, sốt cao, mệt mỏi, đau đầu, tứ chi, lưng
eo xuất hiện vết mẩn đỏ dấu hiệu của bệnh thiên hoa, lập tức nói cho Lý Nguyên
Bảo hoặc là Cốc Vũ.

– Dạ

Thính Phong đáp lời, rưng rưng nói:

– Nương nương người cũng phải tự bảo trọng…

Nha hoàn hồi môn luôn đi theo nàng, không cần
nói lời dư thừa, cũng sẽ tự hiểu dụng ý an bài của nàng, Du Phức Nghi chỉ vẫy
vẫy tay:

– Đi đi

Một nén nhang sau, Tư Mã Duệ vội vã chạy tới,
vào cửa liền rầm rì nói:

– Trẫm còn đang vội vàng phê tấu chương, nàng
lại sai người đi thỉnh trẫm, thật là nửa khắc cũng không ly khai được trẫm.

Du Phức Nghi nào có tâm tư cùng hắn ve vãn, vội
vàng đem sự tình nói cùng hắn, sắc mặt Tư Mã Duệ lập tức thay đổi, nhấc chân
định đi ra ngoài, đi được vài bước, liền dừng lại, quay đầu nói với Du Phức
Nghi:

– Kêu Diễm nhi ở lại Hiệt Phương Điện, trẫm sẽ
an bài cung nữ thái giám đáng tin đi qua hầu hạ hắn.

– Không cần.

Du Phức Nghi dứt khoát cự tuyệt:

– Để hắn đến Trường Xuân Cung đi, dù sao hắn
cũng chỉ đến thư phòng và chỗ này của thần thiếp, nếu có chuyện thần thiếp cũng
trốn không thoát, cứ để cùng nhau cách ly. Còn người hầu hạ, hoàng thượng không
cần lo lắng, thần thiếp đã an bài thỏa đáng.

Tư Mã Duệ há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không
nhẫn tâm chia lìa mẫu tử các nàng, đành quay đầu rời đi.

Một lát sau Tư Mã Diễm chạy nhanh như chớp vừa
vào cửa liền chạy đến chổ của Du Phức Nghi:

– Phụ hoàng kêu nhi thần lập tức đến Trường Xuân
Cung, mẫu phi thân mình không khoẻ? Đã thỉnh thái y chưa?

Du Phức Nghi không trả lời hắn, ngược lại hỏi:

– Hạ nhân đi theo ngươi đâu?

Tư Mã Diễm trả lời nói:

– Nửa đường gặp Thính Phong cô cô, nàng nói mẫu

phi có việc phân phó với nhi thần, cho nên đem bọn họ đến Hiệt Phương Điện rồi.

Du Phức Nghi quay đầu nói với Triệu tài nhân:

– Lát nữa ta sẽ đóng cửa cung, ngươi ở chỗ này
cách ly, hay là hồi Trữ Tú Cung?

Triệu tài nhân vội nói:

– Hãy để thần thiếp lây dính phúc quang của
nương nương đi, nếu hồi Trữ Tú Cung, nơi đó người hoang mã loạn, ba bữa chỉ sợ
lo không nổi, này cũng thế, dù có thể qua đi, chỉ sợ có người nhân cơ hội hạ
độc thủ, trừ bỏ tần thiếp luôn là cái đinh trong mắt họ.

Hiện tại đại hoàng tử dưỡng ở Từ Ninh Cung, mỗi
ngày Tần tài nhân đều giành giật từng giây từng khắc cùng hắn bồi dưỡng tình
mẫu tử.

Tỷ lệ nhiễm bệnh thiên hoa không thể thấp hơn
bên nàng, lúc tánh mạng gặp nguy hiểm, còn rãnh đâu mà lo lắng cho Triệu tài
nhân?

Bất quá cẩn thận chạy được thuyền vạn năm, đề
phòng một chút cũng không sao, rốt cuộc ở trong hoàng cung, chuyện gì cũng có
khả năng phát sinh.

– Là dính quang hay là dính mốc, hiện tại cũng
khó mà nói.

Du Phức Nghi cười khổ, an bài nói:

– Tây điện thờ phụ chỉ là lâu không có người ở,
để ta sai người tranh thủ quét tước, ngươi tạm thời đến đông điện thờ phụng ở
cùng Thường mỹ nhân đi.

– Tần thiếp nhát gan, Cách Tang bị Thính Phong
cô cô mang đến Hiệt Phương Điện, tần thiếp còn đang sầu lo sợ buổi tối ngủ một
mình trong phòng, đến ở cùng Thường tỷ tỷ là thích hợp nhất.

Triệu tài nhân cười cười, đứng dậy nói:

– Nương nương cứ thong thả, thần thiếp đi đến
chổ Thường tỷ tỷ trước.

Du Phức Nghi gật gật đầu, dư quang nhìn thấy
thân ảnh của Cốc Vũ, liền hỏi:

– Có mang được ai không?

Khuôn mặt Cốc Vũ nhăn như khổ qua, thở ngắn than
dài nói:

– Một người cũng không có! Này phải làm như thế
nào cho phải, Trường Xuân Cung to như vậy, chỉ còn ba cung nhân, trừ Lý Nguyên
Bảo chỉ biết mở mồm, thật sự không còn ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận