Bình Tĩnh Làm Phi

Nhan thải nữ thành tâm thành ý nói lời cảm tạ, nhưng cũng biết Du đức phi có địa vị tôn sùng lại được thái hậu yêu thích.

Đặt biệt là được hoàng thượng sủng ái, vì vậy cho dù tiếp nhận váy dài do nàng làm, cũng sẽ ban thưởng cho cung nữ, hoặc là ném qua một bên.

Nhất định không mặc, cũng chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi, không ngờ nàng lại muốn mặc, còn mặc trong bữa tiệc trừ tịch quan trọng.

Như thế nàng cũng có thể đi theo, dù chưa chắc sẽ lọt vào mắt của hoàng thượng, thái hậu cùng các quý nhân khác.

Nhưng các cung nhân sẽ ném chuột sợ vỡ lọ, ngày tháng sau này của nàng cũng có thể trôi qua tốt hơn một chút, không phải sao?

Nàng hít sâu một hơi, đứng dậy, hành lễ với Du Phức Nghi:

- Nương nương cất nhắc thần thiếp như vậy, thần thiếp...Thần thiếp khắc sâu trong lòng, sau này nếu nương nương có chuyện cần đến thần thiếp, chỉ cần mở miệng là được, thần thiếp nguyện làm trâu làm ngựa.

Du Phức Nghi không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy váy này so với mấy bộ váy nàng tự chọn thì mặc đẹp hơn.

Nếu có mà không mặc thì có chút phí phạm của trời, không ngờ nàng lại hiểu lầm nghĩ mình có ý muốn dìu dắt nàng.

Du Phức Nghi cũng không mở miệng giải thích, dù sao váy này đẹp nàng sẽ mặc, còn nàng ta hiểu lầm thì cứ hiểu lầm.

- A, váy này thật đẹp.

Cốc Vũ vừa tới, liền nhìn thấy váy này, vội vàng xông về phía trước, cầm trên tay quan sát một lúc lâu, mới ngập ngừng nói:

- Xiêm y phối hợp phải mộc mạc một chút, như thế mới không che lấp được tinh quang của bộ váy này, màu nguyệt bạch rất thích hợp, nhưng hôm nay là trừ tịch, xuyên màu nguyệt bạch có chút không may mắn…Vậy vàng nhạt đi.

Nói xong liền buông váy xuống chạy vọt vào đông thứ gian, chỉ chốc lát đã ôm năm sáu xiêm y màu vàng nhạt ra đây, đặt lên kháng sàng bày ra rồi nói:

- Nương nương, người cảm thấy kiện y phục nào nào phối hợp với váy này là đẹp nhất?

- Ta đâu có biết mấy cái này.

Du Phức Nghi nhìn Nhan thải nữ nói:

- Ngươi thấy cái nào?

Nhan thải nữ được Du Phức Nghi hỏi vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, liền đứng lên đi đến kháng sàng nhìn xiêm y, suy tư một lát, chỉ vào một kiện trong đó nói:

- Thần thiếp cảm thấy cái này rất hợp.

- Đúng vậy, nô tỳ cũng cảm thấy cái này rất hợp.

Cốc Vũ vui vẻ cười một tiếng, đem tất cả xiêm y ôm vào lòng, rồi đi đến đông thứ gian.

Thấy nàng thành thật như vậy, Du Phức Nghi liền có qua có lại, nghĩ đến chuyện Lý Nguyên Bảo đi khắp nơi hỏi thăm tình huống của các phi tần khác, cho nên đề điểm nàng:

- Buổi tối lúc dự tiệc, đừng mặc xiêm y màu tím, đào hồng, yên hà.

(Yul: yên hà chỉ màu khói sương)

Đây là nhắc nhở mình đừng mặc y phục cùng màu với các vị địa phi tần có phân vị cao, miễn cho người khác chướng mắt.

Trong lòng Nhan thải nữ cảm kích không thôi, rồi lại bắt đầu thấp thỏm, lo sợ mình phạm sai lầm, vẻ mặt cẩn thận hỏi ý:

- Thần thiếp chuẩn bị áo ngoài hồng nhạt cùng viền váy dài màu xanh nhạt, không biết có va chạm đến các vị nương nương hay không?

Xem ra nàng cũng là người thông tuệ, biết vài vị phi tần có phân vị cao đều có chút tuổi tác(lớn tuổi), ngại làm dáng, đương nhiên sẽ không mặc loại hồng nhạt mà các vị tiểu cô nương mới có thể thích. Du Phức Nghi gật gật đầu, lại cười nói:

- Muội muội yên tâm, các nàng đều không thích những màu này.

- Thần thiếp đã hiểu, đa tạ nương nương đề điểm.

Nhan thải nữ cũng không dám ngồi lâu, vội đứng dậy cáo lui nói:

- Nương nương còn bề bộn nhiều việc, thần thiếp không quấy rầy nữa.

Du Phức Nghi gật gật đầu:

- Ừ, ngươi đi đi.

Đợi nàng rời đi, Cốc Vũ mới đi tới, bẩm báo nói:

- Nô tỳ sờ vải dệt, chưa phát hiện dị thường, lại cầm đi đưa cho Thính Phong cô cô nhìn, nàng nói không ngửi được mùi hương liệu cùng dược liệu, có vẻ không có vấn đề.

Du Phức Nghi cười nói:

- Nàng chỉ là một thải nữ, còn muốn dựa vào ta mà bò lên trên, nếu muốn động thủ tay chân cũng không phải vào lúc này.

Cốc Vũ hừ nói:

- Biết rõ là nàng muốn dựa vào người mà bò lên trên, người còn thuận nước đẩy thuyền giúp nàng, thật không biết người nghĩ như thế nào.

- Ngươi cũng nói là thuận nước đẩy thuyền, ta cũng không cần cố ý làm cái gì, còn có thể kết được thiện duyên, sao lại không làm?

Du Phức Nghi đứng lên, che miệng ngáp một cái, nói:

- Buổi tối còn dự tiệc, suốt đêm không được ngủ, lúc này ta đi nằm một chút, đợi đồng hồ Tây Dương gõ ba lần, thì kêu ta dậy rửa mặt trang điểm.

Nghĩ nghĩ, lại phân phó nói:

- Sai người đi đến chổ tam hoàng tử nói một tiếng, nói hắn cũng nằm nghĩ một chút đi, nếu không đến lúc đó hắn lại phạm lỗi, coi chừng bị hoàng thượng mắng.

Trừ tịch gia yến tổ chức tại nơi ở của hoàng đế là đại điện Càn Thanh Cung, Du Phức Nghi bị Tư Mã Diễm lôi kéo, đến không sớm cũng không muộn.

Yến hội phân chia địa vị phi tần mà sắp xếp chổ ngồi, chính giữa là Tư Mã Duệ, bên tay trái là thái hậu, bên tay phải là Vương hoàng hậu.

Phía dưới gần Vương hoàng hậu chính là Trịnh quý phi, bên cạnh Trịnh quý phi là An thục phi, theo thứ vị mà thiết lập quy củ.

Chổ ngồi của Du Phức Nghi là phía đối diện Trịnh quý phi, cũng là vị trí gần bên thái hậu, nàng đang định đi đến chổ của mình.

Ai ngờ vừa mới đến đại điện, đã thấy thái hậu vẫy vẫy tay với Tần quý nhân ở phía sau nàng, vẻ mặt từ ái nói:

- Tới đây, ngồi bên cạnh ai gia.

Lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người trong điện không nhìn Tần quý nhân, tất cả ánh mắt đều đặt lên người Du Phức Nghi.

Muốn nhìn xem nàng sẽ phản ứng như thế nào, thật làm các nàng thất vọng rồi, Du Phức Nghi hoàn toàn không có phản ứng.

Quy củ hành lễ với Tư Mã Duệ, thái hậu cùng với Vương hoàng hậu, sau đó đứng đợi Tư Mã Diễm hành lễ.

Rồi nắm tay nhỏ của hắn, đi về phía đối diện An thục phi.

Tần quý nhân một tay chống lưng, một tay vỗ về bụng, yểu điệu lượn lờ đi lên, nhún người hành lễ, Vương hoàng hậu vội nói:

- Muội muội hoài thai thân mình không tiện, miễn nghi thức lễ nghi đi.

Thái Hậu vừa lòng liếc nhìn Vương hoàng hậu, rồi cười nói với Tần quý nhân:

- Nghe lời hoàng hậu đi, long thai trong bụng rất quan trọng.

- Thần thiếp tuân mệnh.

Tần Quý nhân lên tiếng, rồi ngồi xuống vị trí thuộc về Du Phức Nghi.

Đám phi tần chưa đến đông đủ, cho nên đồ ăn nóng vẫn chưa được bưng lên.

Trước mặt mọi người chỉ có vài đĩa điểm tâm cùng mấy chén canh, Du Phức Nghi sai Thính Phong mở nắp canh, chọn mấy loại nấm rừng hầm thịt vịt, múc vào chén đưa đến trước mặt Tư Mã Diễm, nói:

- Uống một chút để trừ hàn khí, đợi lát nữa dùng đồ ăn nóng đang lạnh chợt chuyển nóng bụng nhỏ sẽ khó chịu.

- Đa tạ mẫu phi.

Tư Mã Diễm lịch sự văn nhã uống canh.

- Thượng Y Cục cũng quá bất công, lại đưa cho tỷ tỷ váy đẹp như vậy.

Tần Quý nhân hờn dỗi nói ra, tuy ngữ điệu nhẹ nhàng giống như vô tâm ý tứ vui đùa, nhưng lại thành công giúp Du Phức Nghi kéo cừu hận.

Du Phức Nghi dùng khăn thay Tư Mã Diễm lau dầu mỡ bên môi, sau đó mới quay đầu nhìn Tần quý nhân nhấp môi cười, nói:

- Đều là tỷ muội như nhau, sao Thượng Y Cục chỉ làm cho ta mà không làm cho muội muội? Váy này không phải từ Thượng Y Cục, mà là Nhan thải nữ đưa cho ta.

Trơ mắt nhìn Du Phức Nghi bị đoạt vị trí, Tư Mã Duệ tức giận không thôi, lại cố kỵ thể diện của thái hậu nên không thể ngang ngược can thiệp.

Này cũng không phải là lấy cớ, nếu hắn vẫn giống rùa đen rụt đầu, sau này đi đến Trường Xuân Cung có thể vớt được chút thể diện sao? Vì thế hắn ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hứng thú hỏi:

- Nhan thải nữ là người nào?

Nhan thải nữ đang ngồi ghế hạng bét nghe vậy liền ngây người một lúc, sau đó vội vàng bước ra khỏi hàng, nơm nớp lo sợ trả lời:

- Thần thiếp Nhan Tiêu Chi, thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

- Tay nghề thật tinh xảo.

Ánh mắt Tư Mã Duệ dừng trên mặt nàng lại nói:

- Lớn lên cũng có chút nhan sắc.

Nhan thải nữ vội nói:

- Tạ hoàng thượng khích lệ, thần thiếp hổ thẹn không dám nhận.

- Tấn phong bảo lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui