Bình Tĩnh Làm Phi

Chuyện Phùng sung hoa thông dâm với hán tử, Tư Mã Duệ vẫn chưa để chuyện này truyền tới tai thái hậu.

Cho nên thái hậu cũng không biết nội tình, nhưng tội danh "hành thích hoàng thượng", cũng đủ làm lòng nàng run sợ.

Nàng đã mất đại nhi tử, đời này chỉ có thể dựa vào tiểu nhi tử, nếu hắn cũng xảy ra chuyện, ấu đế đăng cơ.

Không chỉ có nàng từ nay về sau phải xem sắc mặt người khác mà sống, ngay cả giang sơn xã tắc của Đại chu cũng không xong.

Cho nên nàng nghe Phùng thị nói xong, lập tức giận dữ, một cái tát chụp lên kháng trát, lạnh lùng nói:

- Vô tội hay có tội, đã có hoàng thượng quyết đoán, ngươi là nữ tử đã xuất giá, giúp phu dạy dỗ nhi nữ quản gia xử lý công việc mới là đứng đắn, ít trộn lẫn này nọ mới đúng, nếu không Triệu vương phủ cũng không dung nạp được ngươi, mà ai gia cũng không dung nổi.

Ngoại gia đã giữ không nổi, nếu còn khiến thái hậu tức giận, chỉ sợ nàng cũng bị dính vào.

Phùng thị bị dọa trắng mặt, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu thỉnh tội:

- Thái hậu bớt giận, thần phụ biết tội, xin nghe theo lời thái hậu phân phó, không dám vọng ngôn nữa.

Sao thái hậu lại không biết nàng rất được Triệu lão vương phi yêu thích, nếu không Triệu lão vương phi cũng sẽ không ra mặt thay nàng nói chuyện, nể mặt Triệu lão vương phi, thái hậu cũng không truy cứu, nâng nâng tay, nói:

- Đứng lên đi.

Phúc Yên trưởng công chúa đột nhiên nhìn về phía Du Phức Nghi, cười nói:

- Nương nương muội muội của người cũng gả vào Triệu Vương phủ, Phùng đại phu nhân là tẩu tẩu của nàng, nương nương cùng Phùng Sung Hoa cũng coi như thân thiết, sao lúc này nương nương lại không nói giúp Phùng sung hoa một câu, như vậy không phải quá lạnh bạc sao?

Còn không phải vì lúc trước nàng nhìn trúng huynh trưởng Du Thiệu Nghi của nàng, muốn Du Thiệu Nghi thú Khang Nhã quận chúa, còn thiết kế ở Từ An Tự dâng hương để cho hai người "Ngẫu nhiên gặp nhau".

Đáng tiếc Du Thiệu Nghi cùng Tư Mã Duệ có chung đức hạnh, là không thích nữ tử mảnh mai tiểu bạch hoa, ngay cả con mắt cũng không thèm liếc nhìn Khang Nhã quận chúa một cái, liền vội vã chuồn mất.

Đối với một người thân là trưởng công chúa mà nói, như thế đã đủ hạ giá, tuyệt đối không có chuyện sai người tới cửa cầu thân.

Nhưng Phúc Yên trưởng công chúa lại muốn tự vả vào mặt mình, sai người tới phủ vun đắp vào, chưa nói đến chuyện có tác hợp thành công hay không, chỉ nói đến chuyện phó thác người nọ lại là người miệng rộng, lan truyền chuyện này khắp kinh thành mọi người đều biết.

Phúc Yên trưởng công chúa không tìm người nọ tính sổ, lại đem tội danh này đổ lên đầu Du gia, tóm được cơ hội liền gây khó dễ, quả thực khiến cho người ta không nói được lời nào.

Du Phức Nghi cũng hiểu vì sao Vương hoàng hậu phải để các phi tần có phân vị cao có cơ hội lộ diện, rõ ràng là mượn các nàng để hấp dẫn hỏa lực.

Giống như nàng đây, đang an tĩnh ngồi cái gì cũng không làm, ngay cả trà cũng chưa bưng lên uống, hỏa lại đốt tới người nàng. Nàng cười nhạt nói:

- Trưởng công chúa thật biết nói đùa, nếu so đo lên, người là hoàng cô của hoàng thượng, Phùng sung hoa cũng coi như tiểu chất tức(cháu dâu) của người, so với thần thiếp còn thân thích hơn nhiều, cũng không thấy người thay nàng nói một câu?

Phúc Yên trưởng công chúa bị nghẹn một chút, sau đó hừ một tiếng:

- Không thể nói như vậy được, nương nương cùng nàng thân thiết, cùng là phi tần của hoàng thượng, cùng ở chung một cung, nàng xảy ra chuyện, người cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thái hậu cực kỳ hận Phùng sung hoa, Phúc Yên trưởng công chúa rõ ràng là đứng về phe thái hậu, nàng nói như vậy không sợ chọc giận thái hậu?

Du Phức Nghi lén liếc nhìn đánh giá sắc mặt thái hậu, thấy thái hậu tỏ vẻ khoang dung không trách tội.

Lại nhớ đến ngày xưa Phúc Yên trưởng công chúa không ít lần ở sau lưng nàng gây khó dễ phiền toái cho thân mẫu là Du phu nhân.

Đáng tiếc nàng lại không cơ hội nhìn thấy, lúc Du phu nhân đến nói với nàng đều khóc thút thít.

Phúc Yên trưởng công chúa có thể chiếm được tiện nghi mới lạ, nghĩ lại cũng thấy vui vẻ.

Du Phức Nghi nghiêm mặt, nghiêm trang nói:

- Nữ tử ở nhà từ phụ(nghe lời cha), xuất giá tòng phu, Phùng sung hoa hành thích hoàng thượng, hoàng thượng muốn xử trí nàng, thần thiếp thân là thiếp thị, chỉ có thể nghe theo, nào dám trái ý.

Một câu khiến Phúc Yên trưởng công chúa cứng họng, nàng không thể nào nói tiếp.

Nếu không chẳng phải có ý phản kháng《 nữ huấn 》,《 nữ giới 》quy củ lễ nghi?

Như thế phẩm hạnh không đủ, cho dù là công chúa hoàng thất, cũng khó tránh bị người phê bình.

Thấy Phúc Yên trưởng công chúa ăn mệt, Trịnh Quý Phi vui vẻ vô cùng, tiến đến nhỏ giọng trêu nghẹo Du Phức Nghi:

- Gì mà xuất giá tòng phu? Lời này người khác nghe có lẽ sẽ tin, nhưng ta không có tin đâu.

Du Phức Nghi giả ngu giả ngốc kinh ngạc nói:

- Tỷ tỷ nói cái gì, ta nghe không hiểu?

Trịnh Quý phi khẽ đẩy vai nàng, cười mắng:

- Đừng có giở trò trước mặt ta, trong bụng hoàng thượng giả không được hai lượng nước tương(không biết che giấu), đã sớm lộ ra manh mối, người khác nhìn không ra cũng thôi, ta với hắn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hắn có tâm tư gì, không lẽ còn có thể gạt được ta?

Trước khi Tào mỹ nhân "Được sủng ái", một tháng Tư Mã Duệ lật thẻ bài của nàng hơn hai mươi lần.

Cho nên Trịnh quý phi nghĩ như vậy cũng không có gì kỳ quái, mà nàng cũng không để trong lòng, chỉ cười nói:

- Tính nết hoàng thượng như tiểu hài tử, nhất thời vui, nhất thời giận, nếu thật sự coi chuyện này là quan trọng, về sau sẽ có rất nhiều kiện tụng.

Trịnh quý phi liếc nàng, hừ hừ nói:

- Hắn có cái tính nết gì, trên dưới hậu cung ai mà không rõ ràng? Trước giờ những cái đó chỉ là tiểu hài tử chơi đùa, ai cùng hắn chơi vui vẻ, hắn liền sủng người đó, nhưng lúc này lại không giống vậy, ta lại nhìn ra hắn như thiếu niên hoài xuân, hiển thị động chân tình.

Du Phức Nghi "Phụt" một tiếng bật cười, thấy mọi người nhìn mình, vội vàng thu liễm thần sắc, nhỏ giọng nói với Trịnh quý phi:

- Ta cũng không rảnh tranh cãi cùng tỷ tỷ, đợi một thời gian nữa, đến lúc đó chỉ sợ không cần ta nói cái gì, tỷ tỷ đã muốn tự đánh miệng mình.

- Để ta chờ xem.

Trịnh quý phi định liệu trước, kiêu ngạo nói:

- Đến lúc đó ta tự đi Trường Xuân Cung, đánh miệng ngươi.

Cũng không phải Du Phức Nghi làm ra vẻ, nàng thừa nhận Tư Mã Duệ đối với nàng có một ít thiệt tình.

Nhưng chân tâm của hắn thật sự quá nhiều, trước là Trịnh quý phi biểu muội thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.

Sau là Lệ phi lên như diều gặp gió một bước lên phân vị phi, tiếp theo là giang hồ hiệp nữ Phùng sung hoa.

Nếu không phải Phùng sung hoa tự mình nháo ra sai lầm, chỉ sợ ngày tháng được sủng ái vẫn còn dài, ai biết Du Phức Nghi có thể cười được bao lâu?

Bất quá những lời này nếu người khác nói cũng thôi, Trịnh Quý Phi cùng mình trước giờ nước giếng không phạm nước sông, luôn miệng nói Tư Mã Duệ chân tình với mình, chuyện này đối với nàng mà nói có chỗ nào tốt?

Chẳng lẽ là mượn chuyện này tung cành ôliu với nàng, cùng đối phó An thục phi?

Nhưng thời cơ có chút không đúng, đáng lẽ lúc này nàng phải nỗ lực cùng Tư Mã Duệ sinh hạ hoàng tử, không có hoàng tử, dù An thục phi như thế nào, cũng chỉ là tú giá y cho người mà thôi, nàng sẽ hảo tâm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui