Bình Tĩnh Làm Phi

Mười mấy phi tần, mỗi người dẫn theo bốn năm cung nữ hầu hạ này nọ cũng đến một trăm người.

Tuy đại điện Trữ Tú Cung cực kỳ rộng lớn, nhưng nhiều người tụ hợp như vậy nhìn có chút chen chúc.

Bên ngoài mùa đông giá rét, trong điện đốt lò than sưởi ấm, rất nhiều lò than đặt xung quanh điện.

Mùi than củi trộn lẫn hương khí son phấn nồng đậm, khiến cho Tư Mã Duệ bị sặc.

Đoạt lấy khăn tử của Du Phức Nghi, xếp thành hình khối rồi che mũi mình.

Vương hoàng hậu cũng cảm thấy không khí quá vẩn đục, lại không thể như Tư Mã Duệ không cần kiêng nể gì.

Nếu ngồi lâu không chừng sẽ liên luỵ đến thai nhi trong bụng, yến tiệc vừa bắt đầu, Vương hoàng hậu đã chủ động kính Lâm chiêu nghi một chén rượu.

Sau đó nói vài câu cho có, rồi thông báo với Tư Mã Duệ một tiếng, liền vội vàng ngồi lên phượng liễn hồi Khôn Ninh Cung.

Vương hoàng hậu chân trước mới vừa đi, sau lưng lại có một thai phụ khác chạy tới, chính là Tần quý nhân.

Lâm chiêu nghi không tình nguyện đứng lên đi ra ngoài nghênh đón, duỗi tay ra đỡ không cho nàng hành lễ, mở miệng nói:

- Quý nhân muội muội sao không ở trong cung dưỡng thai cho tốt, chạy đến chổ ta làm gì, trời giá rét như vậy, chẳng may va chạm, biết làm như thế nào cho phải?

Tần quý nhân ưỡn bụng, cười nói:

- Hôm nay là sinh thần của tỷ tỷ, các vị tỷ muội đều tới đây chúc mừng tỷ tỷ, nếu chỉ có một mình ta không tới, chẳng phải nhìn có vẻ như trong mắt ta không có ai?

Lâm chiêu nghi nhàn nhạt nói:

- Trong bụng muội muội hoài long thai, hiện giờ đúng là thời khắc quan trọng, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng miễn cho muội muội thỉnh an, ta còn có thể vì sinh thần còn không phải là chỉnh thọ, mà giận hờn muội muội sao?

- Ta đã qua giai đoạn cần cẩn trọng, có thai cũng cảm thấy so với trước kia không có gì bất đồng, lúc trước ngồi kiệu không cẩn thận bị quăng ngã xuống đất làm gãy chân, thời gian đó không thể không nằm yên trên kháng sàng dưỡng thai, lúc này thương thế đã khỏi hẳn, ta rất vui vẻ muốn đi khắp nơi nhìn ngắm.

Tần quý nhân cười cười, sau đó nhấc chân vượt qua ngưỡng cửa, tự vén rèm đi vào đại điện.

- A, hoàng thượng cũng ở chỗ này sao?

Tần quý nhân giật mình che miệng, sau đó kéo làn váy nhún người phúc thân, Tư Mã Duệ hừ một tiếng, khó chịu nói:

- Miễn lễ!

Tư Mã Duệ nhíu mày hỏi:

- Sao ngươi lại tới đây?

Tần quý nhân cười nói:

- Mấy ngày nữa là được bốn tháng, ra ngoài đi tới đi lui cũng không có gì đáng ngại.

Nếu nàng đã nói như vậy, Tư Mã Duệ cũng lười để ý, tùy ý phất phất tay:

- Nếu đã tới, thì tìm chổ ngồi đi.

Tần quý nhân đưa mắt nhìn về phía chủ bàn, người ngồi chủ vị đương nhiên là Tư Mã Duệ, một bên là Du Phức Nghi, bên khác lại trống không.

Có thể đoán đó là chổ Vương hoàng hậu ngồi trước khi ly khai, vị trí tiếp theo tính từ chổ trống là Trịnh quý phi, An thục phi, Lâm chiêu nghi.

Bên phía Du Phức Nghi là Phúc tần, ở giữa Phúc Tần với Lâm chiêu nghi có chổ trống, nàng không chút suy nghĩ, liền ngồi xuống.

Chủ bàn trên đều là chủ vị một cung, đêm giao thừa yến tiệc cũng thế, có thái hậu đặc biệt cho phép, người khác cũng không dám nói cái gì.

Lúc này không có thái hậu ở đây, nàng lại dám ngồi xuống vị trí không thuộc về mình, khiến mọi người kinh ngạc đến ngây dại.

Mà Tần quý nhân lại giống như không thấy có gì không bình thường, sai người thay nàng rót đầy chén rượu.

Sau đó cười cười nói với Lâm chiêu nghi đang ngồi bên cạnh:

- Chúc Chiêu nghi tỷ tỷ hoa hồng trăm ngày, xuân xanh vĩnh kế!

Từ trước đến giờ Lâm chiêu nghi luôn không có sắc mặt tốt đối với người không biết điều.

Chỉ là vì thể diện của Tư Mã Duệ nên nàng mới cùng đám phi tần diễn trò mà thôi.

Nếu nháo quá lớn thì sẽ có chút mất hứng, cho nên bưng chén rượu lên, đưa đến bên môi nhấp một cái, sau đó buông xuống, há miệng nói:

- Mượn cát ngôn(lời hay) của muội muội.

Tần quý nhân cũng thuận theo buông tha cho chuyện nàng chưa từng uống cạn ly rượu.

Lại sai người rót đầy chén rượu, một tay bưng chén rượu, một tay chống lên bàn, từ từ đứng lên, đi về phía Du Phức Nghi.

Du Phức Nghi giơ chiếc đũa cố sức duỗi về mâm đường viên nơi xa nhất, liếc mắt nhìn thấy hành vi của Tần quý nhân.

Vội rút tay lại, đang muốn gọi người rót đầy chén rượu, để dễ dàng ứng phó chuyện nàng mời rượu.

Đột nhiên cảm thấy Tần quý nhân tươi cười có chút kỳ quái, giống như không có hảo ý, nhìn rất giống có ý định đập nồi dìm thuyền, còn pha lẫn vài tia đau lòng.

Từ trước đến nay giác quan thứ sáu luôn luôn linh nghiệm nhắc nhở nàng, sự tình có chút không thích hợp.

Trong chớp nhoáng, nàng nảy ra ý tưởng, nắm chiếc đũa cánh tay giơ lên, lập tức đụng vào tay Tư Mã Duệ đang đưa chén rượu lên miệng định uống.

Chén rượu từ trong tay Tư Mã Duệ rơi xuống, té nước lên người Du Phức Nghi, ướt một mảnh to.

Du Phức Nghi "A" một tiếng nhảy dựng lên, vừa phủi phủi người vừa sẳng giọng nói:

- Hoàng thượng thật không cẩn thận, đây là y phục thần thiếp mới vừa làm năm trước, thế này làm sao mà mặc được nữa.

Hờn dỗi ném xuống một câu:

- Thần thiếp hồi Trường Xuân Cung thay đổi y phục.

Nói xong vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Nhưng nếu Tần quý nhân đã có chủ ý muốn khiến nàng đen đủi, thì sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ?

Nhắm chuẩn phương hướng bước chân của Du Phức Nghi bước đi, một chân từ trong váy thò ra ngoài, duỗi thẳng về xuống dưới chân của Du Phức Nghi.

Du Phức Nghi bị hù dọa muốn nhảy dựng, biết thu chân không kịp, nhưng nếu không thể thu chân lại, nhất định Tần quý nhân sẽ thừa cơ ngã lăn trên mặt đất.

Mặc kệ là ai cũng sẽ nghĩ mình cố ý vấp ngã nàng, thái hậu nổi giận lôi đình cơn giận khó áp chế xuống, nhất định nàng sẽ phải đến lãnh cung làm bạn với Tống tài tử.

Bất quá loại độc thủ này nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ linh nghiệm, nhưng đối với nàng người từng đọc vô số truyện cung đấu mà nói lại có chút không đủ tầm.

Nàng không thu chân, mà thân thể vừa lệch, nhào về hướng ngược lại với Tần quý nhân.

"Bùm" một tiếng, Du Phức Nghi bị quăng ngã xuống lối đi nhỏ, bên cạnh lối đi nhỏ vừa vặn là bàn của Thường mỹ nhân cùng Triệu tài nhân.

Thấy thế hai nàng vội vàng xông về phía trước, nâng Du Phức Nghi lên, sau đó luống cuống tay chân thay nàng phủi bụi trên người.

- A...

Đột nhiên Triệu tài nhân hét lên, vén làn váy dài thanh sắc(màu xanh) của Du Phức Nghi lên lộ ra váy trong bạch sắc, hoang mang rối loạn nói:

- Không ổn rồi, hạ thân của nương nương chảy máu, chỉ sợ là sinh non!

Tại sao lại như vậy? Tần quý nhân vững vàng đứng bên cạnh bàn chủ vị, định hãm hại người khác khiến mình sinh non, ai ngờ lại làm hại người khác sinh non, Tần Quý nhân sợ đến ngây người.

Sinh non? Chẳng lẽ Du Phức Nghi hoài long thai? Tư Mã Duệ cũng giống như Tần quý nhân, sợ đến ngây người.

Đứng bên cạnh hắn là Trịnh quý phi, nàng phản ứng rất mau, ném chén rượu trong tay, chạy vọt đến, một bên ấn sống lưng của Du Phức Nghi.

Cường ngạnh ép nàng thành hình cung giống con tôm, trong miệng hô to gọi nhỏ nói:

- Ai nha, chỉ sợ thật sự sinh non, nhìn Đức phi muội muội xem, nàng đau đến nổi không thẳng được lưng, sắc mặt cũng trắng đến dọa người, môi không có chút huyết sắc...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui