Bình Tĩnh Tiểu Thư


Thứ hai công việc bận rộn như thường, cùng với sư huynh thảo luận, bàn bạc tốt bản vẽ, còn việc trên phương diện thi công cũng không phải là trách nhiệm của nàng.
Buổi sáng đi khảo sát một công trình của hạng mục khác, buổi chiều lại tiếp tục hoàn thành bản vẽ. Cuộc sống quá bận rộn, chờ qua tết âm lịch có lẽ sẽ nhàn nhã hơn.
Ba giờ chiều, Xà Thái Quân mua bánh kem về chiêu đãi mọi người, Đạm Dung nhân dịp này cũng ngó qua vài thương hiệu lót sàn nổi tiếng.
Lí Tam Kiếm đối với việc Đạm Dung đem một hạng mục quăng qua chỗ anh cằn nhằn cả buổi, liên miên nói mãi không ngừng.
Mọi người đều biết cậu nói thế chứ không có ác ý, nhưng nghe nhiều lại rất phiền, kết quả để dẹp đi tiếng cằn nhằn, lãi nhãi của hắn, Triệu Khải đành phô bày ra giọng hát triển vọng của mình.
Có thể hát lên giai điệu đó cũng không phải là dễ dàng, từ âm lượng cho đến ca từ đều vang dội, quả thực đã đạt đến cảnh giới tự nhiên thuần khiết, làm cho tất cả mọi người nhe răng trợn mắt.
Đạm Dung thầm mong muốn cái tai của mình được an tĩnh, tránh cho nó bị oanh toạc mà hỏng mất, vì thế ăn qua loa miếng bánh kem liền nhảy vào phòng khách kéo rèm lại, ánh sáng duy nhất là từ chiếc đèn trên bàn, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một cái bóng in trên rèm .
Làm thiết kế người nhiều người ít đều có chút cổ quái, mọi người trong công ty vốn quen nhau nên không lấy gì làm lạ, nhưng khi Vạn Tuế đến mở ra cánh cửa phòng khách thấy mà hoảng.
Bên trong sáng tối mờ nhòa, nàng nâng đầu lên bên dưới ánh sáng duy nhất trong căn phòng hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt không hề có biểu tình, mới xem thật sự là dọa người.
“Cô đang giả ma giả quỷ à ?” Vạn Tuế dù không đến mức sợ, nhưng vẫn nhíu mi, thuận tay bật thêm ngọn đèn bên cạnh cửa.
Nhất thời không thích ứng được với ánh sáng chói lòa, Đạm Dung lấy tay che mặt. Nàng mở di động trên bàn, phát hiện thời gian còn sớm, đáp một câu thành ông nói già bà nói vịt : “Bác sĩ Vạn anh xong việc sớm thế.”
Vạn Tuế : “….”
Đạm Dung chỉ lấy điện thoại, cùng với địa chỉ các cửa hàng đã đánh dấu sẵn trước đó liền bước ra, Vạn Tuế nhìn vào hai mắt nàng.
Con gái ra phố không phải rất phiền toái sao, một cái túi xách đựng bao nhiêu cũng không đủ, mà nàng liền nhẹ nhàng như vậy, hai tay đều trống trơn.
Đạm Dung đem tờ giấy đưa cho anh, “ Trước hết đi xem hai cửa hàng này, nơi này khá nổi tiếng, đứng ở Top 10 của Trung Quốc đấy.”
Vạn Tuế nhìn vào nội dung trên ấy, ghi ra đầy đủ địa chỉ số điện thoại, đặc biệt còn ghi bằng bút đỏ các ưu khuyết điểm của từng thương hiệu này.
“Tôi đã gọi điện đến đó hỏi trước, hai cửa hàng này đều làm việc đến 8h tối, thứ ba mở cửa đến 8h30.” Đạm Dung bổ sung một câu, Vạn Tuế gật đầu khởi động, xe vững vàng lăn bánh.
Cửa hàng đầu tiên chỉ tốn 10 phút đi xe. Hai người đi vào dạo một vòng, Vạn Tuế nói với nàng mình thích sàn nhà có gam màu nhạt có được không ?
Đạm Dung nói có thể, nếu sàn nhà màu nhạt, thì sofa và rèm cửa sẽ dùng màu đậm để bù trừ là được.
Anh nghe xong gật đầu đồng ý, ai ngờ sau một hồi lại là mặt lạnh bước ra khỏi cửa hàng, nguyên nhân là do cô nhân viên bán hàng làm việc không chuyên nghiệp, hỏi mười mà đến chín là không biết.
Đạm Dung đoán đại khái là cô ấy mới đến, đối mặt với sự oanh tạc dữ dội của Vạn Tuế ứng phó không nổi, hơn nữa cô ta còn nhìn chằm chằm vào mặt của anh, tầm mắt không dời đi, khó trách mà anh cảm thấy không đủ kiên nhẫn.
Đến cửa hàng thứ hai, nơi này nhân viên bán hàng có vẻ chuyên nghiệp hơn, đem toàn bộ ưu khuyết điểm của từng sản phẩm giới thiệu một lần, đến cả nàng đấy nghe một loạt các thuật ngữ chuyên nghiệp còn phải sửng sốt.
Vạn Tuế chỉ vào một mảnh sản phẩm sản nhà nhạt màu hỏi : “Tấm này thế nào ?”
Đạm Dung còn chưa kịp mở miệng, nữ nhân viên bên cạnh đã vội vàng nói : “Tiên sinh thật có mắt thẩm mĩ, đây là sản phẩm thuần gỗ gồm nhiều tầng bên ngoài, màu sáng, hoa văn tự nhiên mộc mạc, bước lên cảm giác rất thoải mái, hiệu quả không thua gì các loại gỗ nguyên tấm. Hơn nữa đây là sản phẩm bảo vệ môi trường đạt đến cấp E1, chúng tôi bảo đảm có thể dùng tốt trong ba mươi năm, tuyệt đối đúng giá.”
Cô nhân viên cứ việc mình mình nói, còn Vạn Tuế lại đứng yên không nói, vẫn như cũ chờ đáp án của Đạm Dung.
Đạm Dung sờ sờ hoa văn mặc trên, cảm giác không tệ, nàng có thể tưởng tượng được khi dẫm chân lên khẳng định rất thoải mái, vì thế khóe môi khẽ cong, mang theo ý cười : “Sắc màu rất ổn, hoa văn không quá sâu, sờ lên thật thoải mái. Chính là, lõm rìa thế này có sâu quá không?”
“ Là sao ?” Vạn Tuế cũng cúi người nhìn kỹ. Hai người dựa vài thật gần, trên người anh tỏa ra hương vị thuốc đông y thản nhiên, dễ chịu lại làm cho người ta mềm nhũn ra. Nàng hơi dời ra một chút ít, chỉ bên mặt gỗ bên trên. “ Nơi này”.
Cô nhân viên gặp chuyện liền lập tức giải thích : “ Này, hiện tại trên thị trường rất chuộng loại này, tất cả đều có đường viền chữ V, rất đẹp.”
“Nếu như điểm hở bị rộng ra thì sao ?” Đạm Dung đoán lấy tính cách Bác sĩ Vạn chắc chắn rất chú ý điển này.
Cô nhân viên sủng sốt, phỏng chừng do chưa từng có người đề cập qua vấn đề này.
“Phu nhân sẽ không đâu, các ngôi nhà bình thường cũng không phải quá bẩn, này khi ghép lại cũng chỉ cách khoảng 2mm thôi không đến mức là hở ?”
“Vậy chọn cái khác đi, này viền có hơi lớn thật, về sau sẽ khó làm vệ sinh.” Vạn Tuế đứng thẳng, lại nhìn vào sản phẩm khác đang trưng bày, quả nhiên có các khác có viền ghép nhỏ hơn.
Anh ngắm nhìn, có vẻ có chút buồn bực, thật vất vả mới nhìn trúng một mẫu, đến cuối cùng lại không hợp ý mình.
Hai người hiển nhiên chưa từng chú ý đến cách xưng hô của cô nhân viên, Đạm Dung nhìn bốn phía, “Loại này không có hoa văn kiểu khác sao ?”
Cô nhân viên lắc đầu : “Không có”
Từ trong cửa hàng bước ra cũng đã gần 8h, Đạm Dung đấm đấm cái chân vì đi nhiều mà bủn rủn, lòng thầm mong nhanh về một chút.
“Đi ăn cơm đi.” Vạn Tuế lái xe, lơ đãng đề nghị.
Đạm Dung nhu nhu mắt, mệt mỏi hiện lên trên gương mặt còn vài phần trẻ con. “ Không cần, bác sĩ Vạn nhờ anh chở tôi về công ty.”
“Còn phải tăng ca sao ?” Vạn Tuế cảm thấy không biết phải nói sao, có nên bán mạng vì công việc như thế không chứ.
“Vâng, công việc còn chưa xong.” Đạm Dung ngáp nhỏ một cái, nói thật mệt chết đi được, nàng hiện tại chỉ muốn đi ngủ, đại khái là do di chứng ngày hôm qua không được ngủ cả ngày.
“Dù phải là tiếp công việc thì cũng phải ăn cơm trước chứ ?”
“Cứ tùy tiện ăn gì đó là được rồi.” Đạm Dung che miệng hắc xì một cái, giọng nói trở nên mơ hồ.
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe không khí im lặng không một tiếng động, có chút quỷ dị.
Bác sĩ Vạn đại khái do vừa rồi không tìm được vật liệu lót sàn vừa ý mà sinh hờn dỗi, Đạm Dung thấy thế không mở miệng lại tốt.
Xe dừng lại trước công ty khi nàng còn đang mơ màng đấu tranh với cơn buồn ngủ, xuống xe, anh ta vẫn như vậy không thèm chào đã lái xe đi, Đạm Dung dần quen với tính cách này của anh, cho nên cũng chả có bất mãn gì.
Trở lại phòng thiết kế, Lí Tam Kiếm và Triệu khải đều còn ở đó, thấy nàng trở lại Lí Tam Kiếm tò mò hỏi : “Cô không phải đi ra ngoài tiếp khách sao ?”
“Ừ”. Đạm Dung đáp lời, tìm được hộp bánh kem hồi chiều, mở ra còn hai miếng. Nhưng lạnh như băng, nàng đột nhiên mất cảm giác thèm ăn, hiện tại thật sự muốn hét to một tiếng cho thoải mái.
“Đi xem gì ?” Lí Tam Kiếm tiếp tục hỏi
“Sàn”.
“Cái này mà cô cũng phải đi xem cùng ư ?” Lí Tam Kiếm kinh hãi.
“Đúng !” Đạm Dung trừng mắt với cậu, rất bất đắc dĩ.
“ Không chỉ sàn, về sau chỉ sợ đối phương muốn mua gì, tôi đây đều phải đi theo cùng.”
“Không thể nào ?” Tam Kiếm há cái miệng rộng chữ “O” cỡ bự, cho biết cậu khiếp sợ đến thế nào.
Bên kia Triệu Khải cũng bị kinh hách. “ Có khách hàng như vậy, không lẽ về sau mua giấy vệ sinh cũng kêu cô đi cùng sao a ?”
Đạm Dung liếc mắt trừng dường như muốn soi được cái lỗ luôn rồi không thèm để ý đến hai người đang hô to gọi nhỏ, cầm lấy cái cốc thả một gói trà nhỏ rồi rót nước sôi.
Ngã tư cổng vào công ty có người đi đi lại lại, nàng tựa vào cánh cửa thủy tinh thất thần, bên ngoài là đèn đường, nhấp một ngụm trà nóng, cái nóng chảy dọc theo yết hầu đi xuống, trong bụng vẫn rỗng tuếch như cũ.
10 phút sau trở lại chỗ ngồi, cầm lấy tai phone điện thoại, mở ra một bài hát trữ tình, điều chỉnh âm lượng vừa đủ, mở ra các văn kiện, đêm nay phải đem đống này hoàn thành cho hết đi.
Ngón tay trên bày phím như đang múa, phối hợp với việc di chuyển những ngón tay âm vang « tách tách” nhịp nhàng.
Đúng khi đó điện thoại bàn vang lên, nhưng phải khi Triệu Khải đến trước mặt nàng vẫy tay qua lại nàng mới chợt thanh tỉnh.
“Có chuyện gì ?” nàng bỏ ra một tai phone.
Triệu Khải cầm lấy ống nghe đưa cho nàng : ” Điện thoại của cô.”
Đạm Dung nói cám ơn rồi tiếp nhận, một đạo âm thanh trầm thấp nam tính truyền vào tai.
” Đi ra cửa !”
Ai nha ? Đạm Dung ngẩn ngơ ” Anh là ai ?”
” Tôi… là Vạn Tuế.”
” Bác sĩ Vạn ?” Kỳ quái, anh ta không phải đã đi về rồi sao ? Nghe giọng có chút hơi cao, giống như đang nhịn xuống cơn thịnh nộ, giả vờ cố bình thản.
” Đi ra trước của công ty của cô.” Vạn Tuế cắn răng lặp lại một lần nữa, Đạm Dung đành buông điện thoại bước ra ngoài.
Còn chưa kịp đến cửa nhưng nhờ có ánh đèn xe ôtô đã thấy anh đứng bên ngoài, khi nàng sắp đến gần, anh mở cửa kính, đem một chiếc tui đưa qua phía nàng. “Cho này, là bữa tối cho cô.”
Đạm Dung sửng sốt không ngờ, cũng không hiểu được của nghĩ của anh, anh ta vì sao lại mang bữa tối đến cho nàng chứ ?
Vạn Tuế dương dương tự đắc, “Cầm lấy, tôi không muốn trở thành một tội nhân, hại cô ngay cả bữa tối cũng chẳng kịp ăn.”
Thì ra anh ta vì muốn lương tâm thoải mái : “Bác sĩ Vạn anh suy nghĩ nhiều quá !”
” Lấy hay không ? Không cầm là tôi ném!” Thấy nàng vẫn ngây ngốc mà không chịu tiếp nhận, Vạn Tuế có chút muốn phát hỏa. Vừa rồi nàng còn cự tuyệt lời mời ăn tối của anh, anh đã có chút tức giận.
Nên hiểu là, anh không phải là kẻ thường mời cơm bất cứ ai, chỉ là vì muốn báo đáp công sức cả buổi nàng tiếp anh, ai ngờ nàng lại không có chút cảm kích nào.
Nghe nàng nói phải trở về công ty tăng ca lại cảm thấy không thoải mái, anh tự thuyết phục chính mình, chẳng qua là không quen với việc nợ ân tình người khác mà thôi.
Thấy Vạn Tuế đang có ý muốn vứt đi, Đạm Dung nhanh chóng nhận lấy. Không cần thật không cần, trăm ngàn lần không cần lãng phí. “Cám ơn.”
Vẫn không hề thay đổi giọng điệu tý nào, Vạn Tuế thật sự nghi ngờ nàng có thật tâm nói lời cám ơn hay không nữa, dù sao đây cũng là việc anh phải làm, giờ thì có thể yên lòng mà về nhà ngủ một giấc rồi.
Nhìn chiếc xe thời thượng của anh lăn bánh đi, nhìn gói đồ vẫn còn bốc nhiệt, Đạm Dung có chút suy tư quay lại chỗ ngồi. Mở bỏ lớp bao bên ngoài nàng biết đây là một tiệm cháo có tiếng, bên trong có hai hộp, mở vỏ hộp ra, một hộp là cháo gan heo mới nấu, một hộp là một chút điểm tâm.
Hương thơm nồng đậm xông vào mũi, nàng mới cảm thấy giờ cái dạ dày đang đói đến thảm. Khi ăn, Tam Kiếm trêu chọc nàng có người đưa bữa tối thật là hạnh phúc, nàng cười trừ. Có thể nói là có chút ấm lòng nhưng cách hạnh phúc vẫn là quá xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui