Binh Vương Thần Bí

Giang Khương rất tự tin, nhưng đối với những người khác mà nói, số người tin tưởng hắn có thể bình yên vượt qua lại không nhiều lắm.

Những người sớm nghe được một ít tin tức về Tuyệt Y Đường, lúc này hoặc cười trên nỗi đau người khác hoặc lo lắng cho Giang Khương.

Vốn đang cụp đuôi là cha con Tề Nhạc Minh, lúc này lại bắt đầu đắc ý. Ban đầu cha con Tề gia đắc tội Giang Khương không nhẹ, cho nên luôn cảm thấy bất an. Nhưng lần này nghe được tin tức từ Thiên Y Viện truyền đến, hai cha con thiếu điều vỗ tay hoan hô.

- Cha, Giang Khương lúc này hẳn gặp phiền phức lớn rồi. Không nghĩ đến cha của hắn còn chưa chết, hơn nữa còn phản bội Thiên Y Viện. Lúc này hắn quay trở về Thiên Y Viện, hội Viện ủy còn không trực tiếp bắt hắn lại sao? Sau này chúng ta không cần ngày nào cũng run sợ trong lòng.

Tề Nhạc Minh bưng ly rượu lên, hớp một tiếng, nói.

Gương mặt Tề Lãng cũng hiện lên sự hưng phấn, bưng một ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó nói:

- Mặc dù chuyện này là thật nhưng chúng ta còn cần phải quan sát thêm. Dù sao với thực lực của Giang Khương, cộng thêm thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, cho dù hội Viện ủy muốn động thủ với hắn cũng cần một khoảng thời gian.

- Chúng ta cứ chờ xem, sau khi có được tin tức xác thật rồi nói sau.

Khi nói ra, Tề Lãng không khỏi rùng mình. Lần trước, bởi vì cao hứng quá sớm, kết quả bị Tuyên gia làm nhục một phen. Lần này nhất định không thể phạm sai lầm lần nữa.

- Vâng.

Tề Nhạc Minh cũng nhớ đến chuyện lần trước, ánh mắt lóe lên hận ý, lạnh giọng nói:

- Chúng ta sẽ chờ, xem Tuyên gia còn có thể ăn nói gì được nữa không?

- Bọn họ cho rằng dựa vào một mình Giang Khương thì Tuyên gia có thể phát tài? Chỉ cần Giang Khương xảy ra chuyện, xú bà nương Tuyên Tử Nguyệt cũng không trốn được đâu. Con sẽ chờ xem. Hừ!

Trong lúc cha con Tề gia âm thầm đắc ý, vợ chồng Tuyên gia thật giống như cha con Tề Lãng đã nghĩ, sắc mặt ngưng trọng ngồi trong đại sảnh. Bên cạnh là các vị trưởng bối trong nhà, gương mặt tràn đầy phiền muộn.

- Gia chủ, sự tình trọng đại. Nếu cô gia thật sự xảy ra vấn đề, chúng ta cũng nên sớm chuẩn bị.

Một trưởng bối tóc bạc trắng của Tuyên gia nhìn Tuyên Năng, nói.

- Vân thúc, chuyện này còn chưa định luận mà. Mọi người đừng rối loạn.

Sắc mặt Tuyên Năng nghiêm nghị nhìn mọi người chung quanh, trầm giọng nói:

- Hơn nữa mấy tháng qua, Tuyên Tử Nguyệt cũng gửi về không ít đan dược. Thực lực của Tuyên gia chúng ta tăng lên không ít. Hơn nữa, một số đan dược thượng phẩm mà con bé gửi về, chúng ta cất giữ khá nhiều. Tuyên gia chúng ta nhiều nhất cũng chỉ chịu nhục mấy năm nữa thôi. Qua hai ba năm nữa, Tuyên gia chúng ta đủ để ứng đối bất kỳ biến số nào.

Các vị trưởng bối bên cạnh nghe xong cũng khẽ gật đầu. Chuyện Tuyên Tử Nguyệt tháng nào cũng gửi đan dược về, tất cả mọi người đều biết. Hơn nữa, thế hệ trẻ trong Tuyên gia nhờ những đan dược này mà gia tăng không ít thực lực. Chẳng qua không biết đan dược này có bao nhiêu thôi. Bây giờ nghe gia chủ nói hàng tích trữ không ít, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần có đan dược ngày thường khó gặp, cho dù Tuyên gia bị chèn ép một chút, cuối cùng vẫn có hy vọng trở mình.

Sau khi gật đầu, Vân thúc liền nhìn Tuyên Năng, hỏi:

- Gia chủ, mặc dù đã có chuẩn bị, nhưng chúng ta cũng phải mau chóng xác nhận chuyện này để tùy thời ứng biến. Nếu không, chúng ta gọi điện cho Tử Nguyệt thử?

Tuyên Năng thở dài, sau đó nhìn Tuyên mẫu, gật đầu một cái:

- Chuyện quá nghiêm trọng, bà gọi điện xác nhận một chút đi.

Tuyên phu nhân khẽ hừ một tiếng, nói:

- Ngay từ đầu Tử Nguyệt đã nói, hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn, tại sao các người lại không yên tâm? Tôi hoàn toàn tin tưởng con rể của mình. Nếu cậu ấy nói hội Viện ủy không làm gì được cậu ấy thì chắc chắn không làm gì được, mọi người sao cứ sợ như vậy chứ?

Nghe Tuyên phu nhân nói, mọi người chỉ có thể cười khổ. Đây chính là hội Viện ủy của Thiên Y Viện đấy. Cho dù Giang Khương có lợi hại, bất quá cũng chỉ là thành viên dự bị mà thôi.

Chẳng qua bọn họ không biết, bây giờ chẳng những hội viện ủy không cách nào để ý đến mà còn phải tìm cách trấn an Giang Khương.

Giống như bây giờ, mười bốn người bỏ phiếu, bốn phản đối mười đồng ý, tỷ lệ vượt qua hai phần ba. Chu Thế Dương chỉ có thể xanh mặt nói:

- Nếu các người cứ khăng khăng muốn để Giang Khương trở thành thành viên hội Viện ủy, tôi cũng chẳng nói gì được. Hừ, khi nào hắn gây ra chuyện, khi đó cũng đừng hối hận.

Nghe giọng nói không cam lòng của Chu Thế Dương, mọi người làm như không nghe thấy, ngay cả La lão sư lúc này cũng không che giấu được ý cười trong mắt, liếc nhìn Chu Thế Dương một cái, cũng lười so đo với ông ta. Đệ tử của ông đã vào hội Viện ủy, nhiều chuyện sau này cũng không cần ông quan tâm nữa.

Mỗi một thành viên hội Viện ủy đều có đủ quyền lực và địa vị. Trong tình huống không thể rung chuyển, cộng thêm có ông bên cạnh và một số thành viên tương đối gần gũi với hắn, chỉ cần Giang Khương không mắc sai lầm lớn, không ai có thể động được hắn.

Từ Khải Liễu cũng dửng dưng nhìn Chu Thế Dương một cái, sau đó nói:

- Nếu mọi người đã thông qua, vậy tôi xin có một vấn đề bổ sung.

- Sao?

Mọi người sửng sốt, nhìn chằm chằm Từ Khải Liễu. Nếu là vấn đề bổ sung, nhất định cũng sẽ liên quan đến Giang Khương. Ngay cả Chu Thế Dương cũng dừng vẻ bất mãn nhìn Từ Khải Liễu, không biết bà lại có ý kiến gì.

- Nếu Giang Khương đã trở thành thành viên hội Viện ủy, cộng thêm thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh. Tôi đề nghị để Giang Khương phụ trách hỗ trợ Mộc Dương, điều tra sự kiện Nguyên Bân y sư mất tích năm đó.

- Cái gì?

Ngoại trừ Lưu Mộc Dương, sắc mặt người nào cũng sững sờ, nhưng sau đó bừng tỉnh. Đúng rồi, nếu nội viện đã tiến hành điều tra lại chuyện năm đó, hơn nữa không để cho người của Giang Văn Ba nhúng tay, Giang Khương có lẽ là người thích hợp nhất.

Nếu Giang Khương phụ trách điều tra, Giang Văn Ba tất sẽ đồng ý. Trước khi còn chưa biết rõ tình huống của Tuyệt Y Đường, ngoại trừ một số người ra, không ai nguyện ý mở cuộc chiến với Tuyệt Y Đường. Dù sao còn có Nguyên Bân y sư ở đó. Nghĩ đến thực lực của Nguyên Bân y sư, các thành viên hội Viện ủy không có mấy ai muốn trực tiếp chống đối người này.

Hơn nữa, bất kế tình huống như thế nào, Giang Văn Ba nhắc đến năm đó có người cố ý hãm hại, Thiên Y Viện nhất định phải điều tra. Đây chính là nhất cữ lưỡng tiện.

Mọi người nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu, chỉ có La Thiên Minh là rầu rĩ. Điều tra này rất rộng, thậm chí còn liên quan đến Trưởng lão viện. Lưu Mộc Dương là Trưởng phòng phòng Giám sát, ông ra mặt là chuyện đương nhiên, nhưng chủ yếu là chủ trì công việc. Giang Khương hiệp trợ điều tra, như vậy phần lớn điều tra sẽ do hắn phụ trách.

Chỉ cần một chút sơ sẩy, với tính cách của hắn, sợ là đắc tội với không ít người.

Mọi người lại nhìn nhau, ánh mắt lóe lên sự lo lắng, nhưng chỉ thoáng qua rồi trở lại bình thường. Chỉ có sắc mặt Chu Thế Dương là vô cùng khó coi.

Lúc này Giang Khương không biết mình đã được thăng chức. Hắn mang Thần Thú Bát ra cửa, bước đến phòng dược liệu. Nếu phải cung phụng cho Cửu Vĩ tổ tông đại nhân, vậy phải đến phòng dược liệu xem qua một chút, xem rốt cuộc có loại thuốc nào phù hợp với tâm ý của Thần Thú Bát đại nhân.

Nhìn Giang Khương bước ra cửa, Tuyên Tử Nguyệt chần chừ một chút rồi bước vào nhà bếp. Cô vẫn còn đang nấu canh, khoảng hai tiếng nữa là xong. Khi Giang Khương trở lại, vừa vặn có thể uống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui