Binh Vương Thần Bí

Giang Khương tiện tay vứt khăn lên ghế salon, sau đó đi đến đầu giường, cầm di động lên, sau đó lại nhìn cô gái với khuôn mặt ủy khuất kia, bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, anh phải về đi làm rồi... Em cũng ra sân bay sớm một chút đi... Lần sau tự cẩn thận một chút!

Nhìn tóc Giang Khương còn ướt sủng, cả chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi hình thoi trên gương mặt anh tuấn kia, cô gái dẩu cái miệng nhỏ xinh xắn nghĩ thầm: Lần này cũng không lỗ, ít nhất đối tượng của nụ hôn đầu coi như không sai lầm.

Cô lập tức hơi chần chừ nói:

- Mới có sáu rưỡi... đã đi làm, anh không ăn sáng à?

Giang Khương nhíu mày chần chừ một lúc, lắc đầu nói:

- Không được... Anh quay về cũng mất nửa tiếng rồi...

- Thế thì cũng mới bảy giờ...

Cô nàng cười hì hì chạy tới, ôm cánh tay Giang Khương, nói:

- Đi thôi đi thôi... Chúng ta cùng đi ăn sáng, sau đó em ra sân bay, anh quay về đi làm...

Giang Khương nhìn cô nàng đu cánh tay mình không chịu buông đành bó tay. Dù sao bữa sáng của khách sạn cũng miễn phí, mình cũng tiết kiệm được vài tệ, đành nói:

- Được rồi... đi đi...

- A... được...

Cô nàng thấy Giang Khương đồng ý liền buông tay ra, vui mừng xách ba lô, lại khoác tay Giang Khương bước ra ngoài.

Giang Khương nhìn cánh tay của mình bị cô nàng khoác lên không khỏi có chút buồn bực, nói:

- Sao em cứ khoác tay anh làm gì vậy... Anh có phải bạn trai em đâu...

- Hừ... Hẹp hòi... Em hôn anh rồi, anh làm bạn trai tạm thời của em thì có làm sao chứ...

Cô nàng bất mãn dẫu môi, hừ một tiếng nói:

- Chẳng phải người ta cảm thấy khoác tay anh có cảm giác an toàn sao... Anh có biết ở Yên Kinh này có bao nhiêu người muốn chuyện tốt này mà không được không hả!

Giang Khương nhìn bộ dạng này của cô nàng không khỏi bật cười, nói:

- Em không sợ bạn trai em thấy à.

- Người ta chưa có bạn trai... Đám ranh con kia, chẳng có ai đứng đắn, không phải là đến vì ba em thì cũng toàn đám nhị thế tổ phá phách khắp nơi. Em chẳng thèm thích bọn họ...

Vẻ mặt cô nàng rất khinh thường, sau đó quay đầu nhìn Giang Khương. Đôi mắt của cô lóe lên, đột nhiên cười nói:

- Thực ra em chưa từng thấy ai thuận mắt như anh...

- Khụ khụ...

Giang Khương không khỏi che miệng ho khan một tiếng, nói:

- Anh biết mình khá đẹp trai. Nhưng cũng đâu đến mức đó.

- Hừ... anh kiêu vừa thôi, người đẹp trai hơn anh em gặp nhiều rồi... Đáng tiếc toàn là một đám tiểu bạch kiểm... Anh vân đáng tin hơn, bề ngoài cũng tạm, thân thủ cũng không tệ, tương đối thú vị...

Vẻ mặt cô nàng đầy đắc ý, cười nói:

- Lần này trở về em có thể khoác lác với các chị em của mình rồi.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến phòng ăn. Bữa sáng ở Hoa Thiên rất phong phú. Đồ ăn kiểu Trung Tây đều có. Giang Khương sống bên ngoài nhiều năm, đã quen ăn bữa sáng kiểu Tây, vì bữa sáng kiểu Tây calo tương đối cao, đối với những người thường xuyên hoạt động cường độ nặng như họ tương đối thích hợp!

Từ khi quay về đến nay, ngày nào cũng ăn sủi cảo, mì, cả bánh bao, thật sự nhớ nhung những bữa sáng kiểu Tây,

Giang Khương lập tức lấy dĩa gắp xúc xích, thịt nguội và bánh ngọt, hắn còn gắp thêm hai quả trứng gà cùng với các loại hoa quả, còn lấy một ly sữa.

Đợi Giang Khương ngồi xuống, cô nàng cũng bưng dĩa đến, có điều bên trong chỉ có nửa trái bắp, một chút hoa quả, một trái trứng gà và một ly sữa.

Nhìn cái dĩa trong tay Giang Khương, cô nàng không khỏi trợn tròn mắt. Cô nhìn Giang Khương nói:

- Anh có thể ăn nhiều vậy à?

- Đương nhiên.

Giang Khương nhìn cái dĩa của cô, cười khẽ, nói:

- Em cho rằng anh giống bọn em à, chỉ chút đồ ăn này sao có thể chống đỡ được!

Lúc này Giang Khương cầm nĩa lên bắt đầu ăn.

Hắn đã đói bụng từ lâu. Hôm nay hơi kỳ quái. Kỳ thật ngày xưa sau khi luyện Ngũ Cầm Hí xong mới cảm thấy đói, nhưng giờ vừa rời giường đã cảm thấy đói, đúng là kỳ quái.

Dù sao thì cũng bắt đầu ăn rồi, dĩ nhiên Giang Khương nhanh chóng nhét đồ ăn vào miệng, dự định lấp đầy bụng thật nhanh.

Có điều sau khi hắn lấp một dĩa đầy đồ ăn và bánh ngọt, lại thêm hai quả trứng và trái cây vào bụng, hắn lại phát hiện hình như bụng mình vẫn chưa no.

Hắn lập tức chần chờ một chút, rồi lại quyết định nên ăn thêm chút nữa.

Hắn đứng dậy đi gắp thêm một nửa dĩa thức ăn lớn, tiện tay cầm thêm hai trái bắp quay lại. Sau khi hắn ngồi xuống mới nhìn thấy cô nàng đang ngạc nhiên nhìn chiếc dĩa mình vừa đặt xuống.

- Nhìn cái gì mà nhìn... ăn mau đi...

Giang Khương nhìn cô nàng chỉ mới ăn xong hai trái cà chua nhỏ và nửa trái bắp trong dĩa, hừ giọng nói.

- Anh đúng là ăn nhiều thật...

Cô nàng nhìn Giang Khương, đột nhiên thở dài, nói:

- Anh ăn còn nhiều hơn heo, ngủ như heo chết... Vóc dáng lại đẹp như vậy... Đúng là rất không công bằng.

Đối diện với những lời tào lao của cô nàng, Giang Khương chỉ nhún vai rồi tiếp tục ăn đồ ăn của mình.

Sau khi Giang Khương giải quyết hết mớ đồ ăn lần nữa, hắn đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, vì hắn còn muốn ăn nữa...

Giang Khương đưa tay sờ cái bụng dường như nhiều nhất mới no được tám phần, ho khan một tiếng, sau đó bưng ly sữa lên uống cạn. Cuối cùng hắn quyết định không ăn tiếp nữa, nếu không chắc chắn không những sẽ dọa người khác, hơn nữa còn dọa chính mình. Kể ra năm đó mỗi ngày mình phải chạy hàng trăm cây số, chấp hành nhiệm vụ chiến đấu, nhiều nhất cũng chỉ ăn nhiều như bây giờ. Nhưng lần này có chuyện gì xảy ra, sao mình vẫn đói.

Lúc chờ cô nàng kia ăn từng chút như chim ăn, Giang Khương nhìn đồng hồ, nói:

- Đi thôi đi thôi... Nếu không đi, anh không quay về kịp...

Sau khi Giang Khương đưa cô nàng lên taxi, chiếc xe bắt đầu khởi động rồi hắn mới thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng cũng tiễn được cô nàng ôn thần này đi.

Nhưng ai ngờ xe vừa chạy được hai mét, cô bé nọ đột nhiên vươn đầu ra, nhìn Giang Khương cười nói:

- Giang Khương... Khi nào đến Yên Kinh thì gọi điện cho em, em mời anh ăn Toàn Tụ Đức...

- Á... Con bé này sao biết tên mình? Sao mình có số của con bé được?

Giang Khương nhìn cô bé đắc ý rụt đầu vào, thoáng hơi trầm ngâm, vội vàng móc di động ra, vừa nhìn...

Quả nhiên, trong điện thoại có một cuộc điện thoại gọi đi lúc sáu rưỡi, sau đó còn lưu một cái tên: Phan Hiểu Hiểu.

- À... Cô bé này... còn lục chứng minh của mình...

Giang Khương đau khổ bưng mặt. Hắn thật sự không muốn gặp lại cô nàng này. Lần này suýt chút nữa đã làm mình mất mạng rồi, nếu thêm lần sau...

Giang Khương vội vàng bắt xe về phòng khám, vẫn may là mới hơn bảy giờ rưỡi một chút. Hắn không trì hoãn thêm nữa, sau khi lên lầu thay quần áo liền xuống lầu mở cửa.

Hôm nay người đến sớm nhất là bác sĩ Lưu phụ khoa. Sau khi bác sĩ Lưu vào, nhìn thấy Giang Khương liền khách sáo chào hỏi, sau đó anh ta đột nhiên nhìn Giang Khương cười cười, nhưng không lên tiếng.

Giang Khương cảm thấy hơi kỳ lạ. Bác sĩ Lý khoa ngoại cũng đến, sau khi ngẩng đầu thấy Giang Khương cũng mỉm cười chào hỏi thì cũng sửng sốt, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ đưa tay vỗ vai Giang Khương, cười hì hì rồi đi vào phòng khám của mình.

Vào lúc Giang Khương đang cảm thấy khó hiểu, chị y tá Lưu đến, nhìn Giang Khương, cũng đột nhiên nở nụ cười, chỉ vào miệng Giang Khương nói:

- Giang Khương... miệng của cậu sao vậy? Bị ai cắn à?

- Hả?!

Nghe thấy lời này vẻ mặt Giang Khương cứng đờ, đưa tay sờ. Quả nhiên, hình như trên môi mình có thứ gì đó. Hắn vội vàng che miệng, cười khan hai tiếng rồi vào nhà vệ sinh xem thử.

Quả nhiên, trên môi mình còn in một hàng dấu răng, hơn nữa còn ngấn vệt máu, mặc dù không quá lộ rõ. Nhưng giữa ban ngày ban mặt như thế này thì rất bắt mắt.

Sau khi Giang Khương sửng sốt một lúc rốt cuộc mới nhớ ra sáng nay lúc mình còn đang mê loạn dường như đã bị cô nàng kia hung hăng cắn một cái. Sau đó thì hắn vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị cô bé này... A đúng rồi... Phan Hiểu Hiểu, bị Phan Hiểu Hiểu đụng trúng chỗ hiểm, kết quả quên mất chuyện này.

- Em...

Vẻ mặt Giang Khương muốn khóc. Lần này thì hay rồi, bị chị Lưu miệng rộng nhìn thấy, lần này mình mất mặt rồi.

Hắn lập tức vội vàng dùng nước lau sạch dấu vết kia, sau đó lại hung hăng ấn nắn một hồi, rồi nhìn lại trong gương, thấy dấu vết trên miệng mình không nhìn ra được nữa, lúc này hắn mới buồn bực ra ngoài.

Có điều lần này khi hắn bước ra, tất cả mọi người đều nhìn vào miệng hắn, đặc biệt là y tá Tiểu Lệ và Tiểu Mỹ, trong mắt ai cũng đầy tia u oán.

Mặt Giang Khương hơi ửng hồng, chỉ đành che mặt buồn bực đi nhanh về phòng khám.

Ai ngờ hắn vừa đến phòng khám, Hồ lão y sư cũng nhìn hắn với vẻ mặt quái dị, có điều nhìn hai lần vẫn không nhìn thấy dấu vết rõ ràng nào, chỉ thấy miệng Giang Khương hơi hồng một chút. Ông liền nở nụ cười, nói:

- Giang Khương, nghe nói con bị cắn... Ai vậy? Có phải Tiểu Vũ không?

- Haizz... Chàng thanh niên à, phải học cách trầm tĩnh một chút, đừng có vội vàng như vậy... Con gái người ta da mặt mỏng, phải từ từ có biết không hả...

Hồ lão y sư nhìn khuôn mặt Giang Khương đang đỏ lên, vẻ mặt hận không rèn sắt khi còn nóng, cảm thán nói.

Trương Nhạc lúc này đang đứng cạnh cũng nở nụ cười kỳ lạ, nhìn Giang Khương đang không thể nói gì.

Tuy nhiên hắn biết, giờ giải thích cũng chẳng bao biện được gì. Với tình huống trước mắt, càng giải thích thì càng bị nghi ngờ thôi... Đây gọi là giải thích là che giấu, che giấu là... Là đó. Mọi người đều rõ...

Giang Khương ở trong phòng khám một ngày, trong lòng hơi không yên, đang nghĩ không biết Chương Bá Vương kia như thế nào...

Nhưng hắn ngồi cả một ngày cũng không nghe được tin tức gì, tất cả đều gió êm sóng lặng. Điều này khiến hắn hơi nghi hoặc.

Ngồi cả ngày trời, buổi tối cuối cùng Giang Khương cũng không chịu được nữa. Đợi mọi người tan làm, sau khi hắn dọn dẹp vệ sinh xong liền đi vào phòng làm việc của Hồ lão y sư, mở máy tính ra, còn cả phần mềm kia. Sau khi tốn nửa giờ, lượn vài vòng các trang web, thiết kế đủ các cửa ải và cạm bẫy xong, hắn mới bắt đầu xâm nhập vào kho số liệu.

Đợi đến khi hắn tìm được tư liệu của Chương Bá Vương...

Trên tư liệu có thêm một dòng chữ màu đen ở trên cùng. Tư liệu ghi rõ Chương Lập Quân, vào ngày... tháng... năm..., vì ngã gãy xương sống cổ thứ tư, năm, sáu, được đưa đến khoa cấp cứu bệnh viện Nhân dân thành phố Vân Giang cứu chữa. Hai giờ sáng, do không thể cứu chữa nên đã tử vong...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui