Binh Vương Thần Bí

- Haha...

Nhìn biểu hiện kinh nghi của Tuyên Năng và mọi người, Tuyên Lâm ngửa đầu đắc ý cười to, giống như hết sức thích ý, sau đó thong thả nói:

- Dĩ nhiên, nếu không, anh cho là tôi thật muốn dựa vào anh sao? Haha, Tuyên Năng, anh nghĩ rằng không cho tôi Hồng Vân Đan là có thể áp chế tôi sao?

- Cậu...cậu...chẳng lẽ cậu vì cơ hội đột phá mà không để ý đến cơ nghiệp trăm năm của Tuyên gia chúng ta?

Tuyên Năng nói:

- Lúc nào tôi cũng đợi cậu vững vàng, sau đó sẽ đem Hồng Vân Đan làm thành trà, giúp cho cậu đột phá Thiên giai, vì sao cậu còn phải làm như vậy?

- Giúp tôi đột phá? Tuyên Năng, anh thật cho rằng Tuyên Lâm tôi cả đời này phải dựa vào anh mà sống sao?

Tuyên Lâm giận dữ chỉ tay vào Tuyên Năng, cười lạnh:

- Mấy chục năm qua, tôi vẫn luôn thấp giọng trước mặt anh, kết quả đổi lấy cái gì?

- Hồng Vân Đan, anh nguyện ý đem cho người ngoài cũng không cho em trai của mình, không quan tâm đến mấy chục năm qua tôi vì Tuyên gia mà vào sinh ra tử, ngược lại đem Hồng Vân Đan cất giấu trong tay, ngay cả số lượng cụ thể cũng không cho chúng tôi biết. Nếu không phải hôm đó tôi phá vỡ chuyện anh uống Thanh Tâm trà, anh sẽ đem chuyện Hồng Vân Đan nói cho tôi biết sao?

- Haha, Tuyên Năng, chẳng lẽ anh khi dễ tôi ngu ngốc mà tin tưởng anh?

- Nói sau, Tuyên Lâm tôi từ nhỏ đến lớn có chỗ nào không bằng anh? Cho dù anh đột phá Thiên giai trước, đây còn không phải là vì từ nhỏ anh có được nhiều tài nguyên hơn chúng tôi sao? Nếu từ nhỏ tôi có được sự bồi luyện toàn lực của Tuyên gia, tôi sẽ thua kém anh?

- Anh ngồi vị trí gia chủ này mấy chục năm, anh cho rằng Tuyên gia được như ngày hôm nay, công lao chỉ có một mình anh? Nếu không có anh em, chú bác đang ngồi ở đây, Tuyên gia có được như ngày hôm nay à?

Nói đến đây, Tuyên Lâm dừng một chút rồi nói tiếp:

- Cho dù là không có Tuyên Năng anh, Tuyên gia chúng ta vẫn có thể phát triển. Nếu đổi lại tôi làm gia chủ, Tuyên gia đã sớm không còn bộ dạng như ngày hôm nay đâu.

Nhìn Tuyên Lâm, sắc mặt mọi người đều cổ quái, chậm rãi quay sang nhìn Tuyên Năng.

Tuyên Năng đứng dậy, bước đến trước mặt Tuyên Lâm, lạnh nhạt nói:

- Xem ra, có thể làm cho cậu không để ý đến đại cuộc trước mắt của Tuyên gia mà làm ra chuyện như vậy, không chỉ bởi vì oán hận tôi không cho cậu Hồng Vân Đan, mà còn có người hứa hẹn sẽ giúp cậu trở thành gia chủ Tuyên gia.

- A...

Nhìn gương mặt không cảm giác của Tuyên Năng, ánh mắt Tuyên Lâm không tự chủ được lóe lên một cái, nhưng lập tức ý thức được điều gì, ngẩng cao đầu nhìn Tuyên Năng phía đối diện, lạnh giọng nói:

- Không sai, anh ngồi ở chức gia chủ này quá lâu rồi, nhưng mấy chục năm qua vẫn không giúp cho Tuyên gia chúng ta phát triển được, đối với anh em lại không hề trợ giúp. Nếu không phải vận khí của anh tốt, tìm được một người con rể làm cao, mới giúp cho Tuyên gia chúng ta phát triển được một chút, anh cho rằng mình có tài đức gì chứ?

- Bây giờ, đứa con rể này của anh đã không còn nhờ vả được nữa rồi. Thiên Y Viện đã có người chuẩn bị xử lý hắn. Nếu em trai này còn không đứng ra, vì Tuyên gia mà chuẩn bị đường ra, chẳng lẽ còn ngồi nhìn anh tiếp tục làm hại Tuyên gia sao?

Nói đến đây, Tuyên Lâm nheo mắt, đứng cách Tuyên Năng hai thước, nhìn về phía mọi người, tức giận nói:

- Gia chủ Tuyên gia vô đức như vậy, trong thời khắc Tuyên gia gặp nguy, chẳng lẽ Tuyên Lâm tôi không nên đứng ra, vì Tuyên gia mà xuất chút lực?

Nghe lời này của Tuyên Lâm, mọi người đều im lặng, cũng không có bất kỳ lời đáp lại nào, chỉ đem ánh mắt nhìn về phía Tuyên Năng.

Nhìn phản ứng của những người chung quanh, Tuyên Lâm không khỏi có chút ngạc nhiên. Y vốn tưởng rằng Tuyên Năng khiến cho Tuyên gia rơi vào chuyện như vậy, bị phòng Giám sát Thiên Y Viện điều tra, tất cả mọi người phải đứng ra chỉ trích Tuyên Năng mới đúng, không nghĩ đến lại có phản ứng như vậy.

- Hà cớ gì phải như vậy chứ?

Tuyên Năng chậm rãi bước đến gần, nhìn Tuyên Lâm trước mắt, chậm rãi lắc đầu:

- Các người là anh em của tôi, hà cớ gì phải như vậy?

- Bất kể thế nào, cậu lên cấp Thiên giai, tôi cảm thấy rất vui, vì Tuyên gia chúng ta lại có thêm một phần trợ lực. Nếu bây giờ cậu thu tay lại, cậu vẫn là Tam gia Tuyên gia chúng ta. Chúng ta cùng nhau bước qua cửa ải khó khăn này. Tôi tin tưởng rằng, có anh em chúng ta, cho dù lần này gặp phải thất bại, Tuyên gia nhất định cũng sẽ xoay mình hồi sinh.

Thấy Tuyên Năng có thể trước mặt mọi người nói ra được mấy lời đó, Tuyên Lâm cười lạnh, nhìn Tuyên Năng đắc ý nói:

- Làm sao? Bây giờ đại ca đang cầu xin tôi đấy à? Anh cũng có ngày phải cầu xin tôi sao?

- Nhưng mà trễ rồi. Anh có biết chúng tôi chờ ngày này đã bao lâu rồi không?

Tuyên Lâm cười lạnh, nói:

- Anh em cái gì? Huynh đệ cái gì? Hết thảy muộn rồi.

- Giang Khương sắp sửa rơi đài, anh đàng hoàng lui xuống, tôi sẽ chủ trì Tuyên gia. Thiên Y Viện sẽ nể mặt chúng ta, cũng sẽ không bắt Tuyên gia chúng ta, như thế nào?

- Tôi không phải cầu cậu. Tôi chẳng qua chỉ thương tiếc cho huyết mạch anh em chúng ta mà thôi.

Tuyên Năng lắc đầu, ánh mắt nhìn Tuyên Lâm tràn đầy ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Cậu đừng ngây thơ nữa. Mặc dù tôi làm gia chủ không được tốt lắm, nhưng tuyệt đối không phụ lòng mong đợi của liệt tổ liệt tông Tuyên gia, cũng không phụ lòng anh em chú bác đang ngồi ở đây.

- Cũng không phụ lòng cậu.

Tuyên Năng nhìn Tuyên Lâm, thành khẩn nói:

- Tôi làm hết thảy, không thẹn với lương tâm của mình, đều vì Tuyên gia, tuyệt đối không có bất kỳ tư tâm.

- Những đan dược mà Tử Nguyệt gửi về, tôi đều phân chia công bằng cho mỗi nhà. Chỉ bởi vì đan dược có hạn, vì sự phát triển của Tuyên gia, tôi đành phải đem đan dược đó tận lực chọn những thành viên ưu tú trong gia tộc để bồi dưỡng.

- Cho nên, cho dù cậu là em ruột tôi, tôi cũng không có khả năng đem hết đan dược ưu tiên đưa cho cậu.

- Tôi nghĩ cậu biết điều này. Cho nên, hy vọng cậu nên hiểu, bây giờ cậu có thể đột phá Thiên giai, tôi làm anh cũng thấy vui vì cậu. Bởi vì Tuyên gia chúng ta lại có thêm một phần sức mạnh. Tôi chẳng qua chỉ hy vọng cậu có thể cân nhắc lại một chút. Anh em chúng ta cùng chung hoạn nạn, ứng đối hết thảy khó khăn này.

- Tôi không biết người đứng trong bóng tối ủng hộ cậu là ai, nhưng tôi tin rằng Giang Khương có năng lực ứng đối hết thảy. Bất kể thế nào, nó vẫn là con rể của Tuyên gia. Nó còn trẻ, chưa đến ba mươi đã là ủy viên hội Viện ủy, đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, cũng được xem là một nửa người của Tuyên gia. Nó đã dành cho chúng ta nhiều sự ủng hộ như vậy, cho đến bây giờ cũng chưa hề bắt chúng ta phải cung cấp cho nó bất kỳ điều gì.

- Người sau lưng cậu, tôi đoán rằng đến bây giờ cậu cũng còn chưa biết người đó là ai. Có lẽ người đó có thể cung cấp cho cậu một số đan dược đột phá, nhưng chẳng qua y chỉ đang lợi dụng cậu mà thôi. Vạn nhất cậu không còn giá trị lợi dụng, y có còn cư xử như vậy với cậu nữa không? Thậm chí Tuyên gia chúng ta sau này sẽ là bù nhìn cho y, cậu có nghĩ đến không?

Nghe giọng nói thành khẩn của Tuyên Năng, Tuyên Lâm ngược lại chẳng thấy động lòng, lại còn đắc ý cười nhạo:

- Hừ, Tuyên Năng, bây giờ anh nói gì cũng đã muộn rồi. Tôi chỉ muốn nói với anh một câu cuối cùng. Lúc này Giang Khương đã định rơi đài. Anh hãy đàng hoàng nhường lại vị trí cho tôi, tôi còn cân nhắc giữ lại một số đãi ngộ gia chủ cho anh. Hơn nữa, tôi nói cho anh biết, chỉ có tôi mới giữ cho Tuyên gia không xảy ra vấn đề.

Nhìn biểu hiện của Tuyên Lâm như vậy, Tuyên Năng cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài:

- Được rồi, nếu cậu cứ u mê không tỉnh, tôi cũng không cách nào để cậu tiếp tục như vậy. Phòng Giám sát của Thiên Y Viện rất nhanh sẽ đến. Mặc dù Giang Khương nói tình hình không sao, nhưng cũng không thể để cậu gây thêm loạn cho nó được.

- Tuyên Năng, anh cho mình còn có cơ hội lật bàn sao? Anh cho rằng Giang Khương còn có thể xoay mình? Tôi nói cho anh biết, không thể nào, không thể nào.

Tuyên Lâm cười ha hả:

- Bây giờ tôi đã là Thiên giai, anh cho rằng anh có thể làm gì được tôi? Mau thành thật nhường vị trí lại cho tôi, tôi sẽ giữ cho anh một mạng.

- Tôi có thể.

Tuyên Năng nghiêm túc gật đầu:

- Bởi vì tôi là gia chủ Tuyên gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui