Binh Vương Thần Bí

Bịch.

Nhìn con kiến hôi vẫn bất động trước mặt mình, ngay cả sắc mặt cũng không biến đổi, Tề Nhạc Minh ngẩn cả người, lúc này mới cảm nhận được bàn tay của mình truyền đến cơn đau.

Sắc mặt Tề Nhạc Minh trở nên cứng ngắc, sau đó kinh hãi, rồi lại tiếp tục đá mạnh về phía Giang Khương. Y hy vọng những gì vừa nãy chỉ là ảo giác.

Nhưng cảm giác đau nhức truyền đến vẫn như cũ, còn đối phương thì đứng im bất động, sắc mặt Tề Nhạc Minh lại càng cứng đờ.

Giang Khương chậm rãi thu hồi bàn chân, sau đó nhìn đối phương giống như nhìn con gián, thần sắc rốt cuộc có chút thay đổi:

- Lần trước anh đá tôi một cái, lần này tôi cũng không định trả lại. Hơn nữa, tôi muốn nói cho anh biết, tôi và Tuyên Tử Nguyệt chỉ là bạn bình thường, anh không cần phải suy nghĩ nhiều.

Khi nói đến ba chữ bạn bình thường, trong lòng Giang Khương có chút hơi do dự, nhưng ngoài mặt thì vẫn không thay đổi. Ít ra thì trấn định hơn nhiều so với khi quẹt thẻ, ký tên.

Nhưng Tề Nhạc Minh thì không hiểu, cứ như đang nghe một câu chuyện buồn cười nhất, chỉ thẳng vào Giang Khương, nói:

- Mày cho rằng mày là ai?

- Chỉ là một tên tiểu tử thế tục mà cũng dám giở công phu mèo quào trước mặt tao? Cái thứ không biết sống chết như vậy, tao bóp chết cũng không phải một hai người.

- A!

Tề Nhạc Minh còn chưa nói hết, liền thấy một cước của Giang Khương đá tới. Không kịp né tránh, liền bị Giang Khương đá thẳng vào ngực. Chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh đập tới, cả người bay lên trời, sau hai ba thước mới ngã xuống đất.

Giang Khương vừa xoa tay vừa xoa đùi:

- Nể mặt anh nhiều lắm rồi đấy nhé. Anh tưởng rằng tôi sợ anh hay sao?

Tề Nhạc Minh ngẩn ra nhìn Giang Khương, sau đó vươn tay lau vết máu nơi khóe miệng. Nhìn máu màu đỏ tươi, hai mắt rốt cuộc đỏ lên.

- Mày dám...mày dám đả thương tao?

Vù vù.

Trong thoáng chốc, phong độ của Tề Nhạc Minh biến mất hoàn toàn, giống như một con chó điên vọt đến chỗ Giang Khương.

- Chậc chậc, đúng là không chịu nổi đả kích mà.

Nhìn Tề Nhạc Minh lao đến như con chó điên, Giang Khương sờ mũi, thở dài:

- Một cước này xem như huề vốn, nhưng muốn nhận được tiền lãi, chỉ sợ không dễ đâu.

Nửa tiếng sau, Giang Khương ôm cặp mắt bị đánh thành gấu mèo của mình, rồi lại nhìn quần áo bị đánh rách bên dưới, đột nhiên cảm giác khóc không ra nước mắt. Hôm qua tốn mất tám ngàn, hôm nay vất vả lắm mới không nghĩ đến chuyện hôm qua, nhưng lại mất tiền mua quần áo nữa rồi.

Mặc dù chỉ mua ở cửa hàng nhỏ, nhưng cũng phải tốn tiền, cũng phải mất đến mấy trăm. Nghĩ đến tài khoản của mình lại ít đi thêm mấy con số, Giang Khương cảm thấy ruột đau vô cùng. Rốt cuộc là hắn đã tạo nghiệt gì vậy? Tại sao hôm qua bắt hắn tốn tám ngàn còn chưa đủ, hôm nay ông xã tương lai của cô lại đến gây họa cho hắn nữa.

- Ông xã tương lai?

Nghĩ đến từ này, Giang Khương cảm giác tim của hắn có chút nhói lên, còn có chút chua.

- Đây là cảm giác gì vây?

Giang Khương xoa cằm, sau đó nhớ đến Tề Nhạc Minh cũng một thân rách rưới như mình, đột nhiên quên mất chuyện kia luôn. Quần áo của tên khốn kiếp đó đến mấy chục vạn lận đấy.

- Không còn cách nào? Ông đường đường là một Phó tỉnh trưởng thường vụ, ngay cả một bác sĩ nhỏ nhoi cũng không làm gì được?

Tề Nhạc Minh nhìn gương mặt sưng đỏ của mình, nổi giận nói:

- Tề gia chúng tôi ủng hộ ông nhiều như thế, ngay cả chút việc nhỏ này ông cũng không làm được?

Sắc mặt của Phó tỉnh trưởng Dương cũng khá hổ thẹn, nhìn cái tên tiểu tử kiêu ngạo trước mặt mình, hận không thể tát cho y hai tát. Nhưng ông đành phải nén giận. Mặc dù tên tiểu tử họ Tề kia khiến người ta giận đến sôi gan tím ruột, nhưng đằng sau đối phương lại là thế lực kia, không thể không làm cho ông phải kiêng kỵ.

Hơn nữa, lần này có thể chuyển đến tỉnh Vân làm chính, thế lực phía sau đối phương cũng xuất lực không nhỏ, lập tức nén giận, trầm giọng giải thích:

- Tề thiếu, gần đây Giang Khương rất được Bạch Nghi Tân coi trọng. Hơn nữa Tỉnh trưởng La phụ trách Giáo dục Y tế cũng có quan hệ rất tốt với hắn. Tôi không có biện pháp bắt hắn lại.

Nghe giọng nói bất đắc dĩ của Phó tỉnh trưởng Dương, Tề Nhạc Minh sửng sốt. Y như thế nào cũng không nghĩ đến một tên tiểu tử thoạt nhìn chẳng có nền tảng lại khó đối phó đến như vậy.

Nhưng thấy Phó tỉnh trưởng Dương nói không có biện pháp, sắc mặt Tề Nhạc Minh lạnh lại, đứng dậy phất tay bỏ đi, để lại Phó tỉnh trưởng Dương đứng lo lắng.

Tề Nhạc Minh trầm mặt bước ra khỏi phòng làm việc của Phó tỉnh trưởng Dương, trong lòng tràn đầy oán độc. Đây là lần đầu tiên y chịu thiệt trong tay người ta như vậy. Y đã dốc hết toàn lực cũng không thắng được đối phương.

- Tại sao có thể như vậy? Một tháng trước, tên tiểu tử đó còn không ngăn được hai cước của mình. Tại sao chỉ mới một tháng, thực lực tăng nhanh như vậy? Mặc dù vẫn còn chênh lệch, nhưng điều này sao có thể?

Lúc này, Tề Nhạc Minh như bừng tỉnh, phát hiện dường như mình đã bỏ qua một thứ gì đó.

- Mặc dù thực lực quả thật còn yếu hơn so với mình, chỉ là dựa vào quỷ kế mà thủ thắng. Nhưng có thể ngăn cản được tấn công của y, tuyệt đối không phải dựa vào quỷ kế và kỹ xảo mà có thể làm được.

Nghĩ đến đây, mày đang cau lại của Tề Nhạc Minh đột nhiên giãn ra, ánh mắt sáng lên. Đúng rồi, chuyện quái dị như vậy, nhất định phải báo lại cho cha biết mới được. Ở nhà khẳng định sẽ rất hứng thú đối với những chuyện như thế. Mặc dù y không thể vận dụng thực lực trong gia đình, nhưng chỉ cần trong nhà có hứng thú với Giang Khương, Giang Khương có thể tránh được y, nhưng có thể tránh được Tề gia hay không?

Đối với điều này, Giang Khương tất nhiên là không biết. Hai ngày qua, hắn thật sự có rất nhiều việc để làm. Ngày hôm qua là thi đấu và nhận thưởng. Sáng nay đánh nhau xong, bây giờ lại tiếp khách.

Đương nhiên, vị khách được tiếp rất quan trọng. Phó tỉnh trưởng La đích thân đến phòng khám Khánh Nguyên, Giang Khương hiển nhiên là phải cùng với Hồ lão đứng ngoài cửa nghênh đón.

Sau khi Phó tỉnh trưởng La bước xuống xe, nhìn con mắt bầm tím của Giang Khương, ánh mắt có chút cổ quái.

Rõ ràng là bị người ta đánh. Còn có người có thể đánh được tên tiểu tử này sao? Đúng thật là hiếm thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui