Binh Vương Thần Bí

- Chưa từng thấy ai côn đồ như vậy...

Giang Khương thấy tên này vừa thấy sự việc không thành liền lập tức xoay người đi vậy thì cũng âm thầm bái phục, nhân vật này không dễ đối phó đây.

Hắn vừa mới nghĩ vậy, ai ngờ Lê Bạch ở ngoài cửa đột nhiên xoay người vào trong, mặt lạnh lẽo, chỉ thẳng Giang Khương lạnh giọng nói:

- Đừng để tôi điều tra được chuyện này có liên quan tới anh. Nếu có liên quan, cho dù Dương Vân Dương có che chở cho anh, anh cũng không chạy thoát được đâu...

Sau khi bỏ lại câu này, Lê Bạch mới liếc mắt nhìn Phan Hiểu Hiểu một cái rồi xoay người rời đi.

- Dương Vân Dương?

Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt của Phan Hiểu Hiểu và Viện trưởng viện bảo tàng Thang ở bên cạnh đều khẽ biến, đặc biệt là Viện trưởng viện bảo tàng Thang. Ánh mắt ông nhìn Giang Khương dần có chút kính sợ.

Cái tên Dương Vân Dương này rất bình thường, có lẽ trong khắp thành phố Bắc Kinh này có không ít người mang cái tên này. Nhưng, nổi tiếng ở Bắc Kinh, lại có thể trấn trụ được chuyện này thì chỉ có vị đó, hơn nữa vị này có thể coi là nhân vật thông thiên thật sự.

Ban nãy Giang Khương gọi điện gọi người ta là Trưởng phòng Dương, nên biết bây giờ người thường đều gọi vị đó là Chủ nhiệm Dương. Người gọi chức cũ của đối phương đa số là những người tương đối thân cận, hơn nữa ngữ khí dường như còn rất tùy tiện. Một cú điện thoại gọi đi, đối phương lập tức giải quyết chuyện này cho hắn...

Suy nghĩ trong đầu Phan Hiểu Hiểu và Viện trưởng viện bảo tàng Thang lập tức xoay chuyển. Đặc biệt là Viện trưởng viện bảo tàng Thang vội vàng châm thêm nước cho Giang Khương, nói:

- Giang tiểu ca, không sao, uống thêm chút trà nhé...

- Không uống nữa, không uống nữa... bị cái tên bại hoại kia làm mất cả hứng rồi, đi...

Rõ ràng Phan Hiểu Hiểu không có chút cảm tình nào với vị Viện trưởng viện bảo tàng Thang này. Rõ ràng ban nãy Giang Khương gúp ông ta, kết quả ông ta lại đối với Giang Khương như vậy. Thật sự là hơi quá đáng.

Dĩ nhiên Giang Khương cũng không muốn ở lại, sau khi hắn gật đầu với Viện trưởng viện bảo tàng Thang liền theo Phan Hiểu Hiểu bước ra ngoài cửa, để lại mình Viện trưởng viện bảo tàng Thang ở trong lau mồ hôi trên trán.

Lúc này dĩ nhiên Viện trưởng viện bảo tàng Thang biết chắc chắn đối phương không liên quan gì đến chuyện tác phẩm kia. Một người có quan hệ tốt với Chủ nhiệm Dương như vậy, hoàn toàn chẳng có lý do gì để có ý định với tác phẩm kia. Có điều ban nãy mình đã khiến đối phương chịu oan ức, lúc này trong lòng Viện trưởng viện bảo tàng Thang khá căm tức. Cái tên Lê Bạch chết tiệt kia, vốn cứ tưởng gã chỉ là Giám sát viên cấp dưới của Ủy ban, nào giờ lại là Ủy viên Ủy ban.

Cái Ủy ban chết tiệt này trước giờ việc chính sự không làm, bình thường không nhúng tay vào chuyện của các bảo tàng, nhưng một khi nhúng tay đều rất kinh người, quyền hạn cực lớn. Lớn đến mức có thể dễ dàng thay đổi một Viện trưởng viện bảo tàng như ông ta.

Sự tồn tại của Ủy ban này người bình thường không biết, cho dù biết, cũng chỉ tưởng là một phòng ban bình thường. Nhưng chỉ có người đến một cấp bậc nào đó mới biết được vài quyền hạn của Ủy ban này. Còn Viện trưởng viện bảo tàng Thang đã từng trải qua một vài việc, cho nên ông mới thật sự hiểu được cái Ủy ban nghe chỉ giống như một Tổ chức công kích bình thường này là một tồn tại đáng sợ nhường nào.

Năm đó, ở Sơn Tây, có một khu mộ không lớn lắm, Ban văn vật liên quan của địa phương đến hiện trường, hình như phát hiện được vài thứ tương đối đặc biệt. Khi họ chụp những tư liệu liên quan báo cáo lên trên đã hấp dẫn được sự chú ý của Ủy ban này. Ủy ban này nhanh chóng tiếp nhận việc khai quật và thanh lý ngôi mộ này từ Ban văn vật tỉnh của địa phương, khiến cho mấy chuyên gia già của Ban văn vật lúc đó tức đến sôi người nhưng cũng chẳng có cách nào khác.

Lúc đó sau khi khai quật, Ủy ban phát hiện khu mộ này đã bị người ta lấy đi một vật quan trọng nào đó, còn về việc vì sao nói vật kia đó là vì không ai biết đã mất gì. Cho dù là đến bây giờ cũng không có ai từng thấy văn vật trong mộ đó mấy năm nay có từng lộ diện ở đâu không.

Lúc đó Ủy ban này đã điều động lực lượng cảnh sát của sáu tỉnh xung quanh để tiến hành âm thầm điều tra tìm vật kia. Đồng thời còn trực tiếp điều động gần ba vạn người của bộ đội vũ tranh, đi điều tra mấy tỉnh xung quanh. Hơn nữa còn hạ lệnh cho các sân bay, cửa khẩu cả nước phải kiểm tra nghiêm ngặt, đề phòng vật phẩm bị đưa ra nước ngoài, gây nên một trận phong ba lớn.

Lúc ấy, hầu hết mọi người đều không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Viện trưởng viện bảo tàng Thang thì biết rõ. Cuộc tổng điều động lớn như vậy chính là để tìm thứ kia cho Ủy ban này.

Hơn nữa về sau tìm được hay không, Viện trưởng viện bảo tàng Thang cũng không rõ lắm, dù sao cả hành động đó cũng được tiến hành trong nửa năm.

Hành động như vậy, đừng nói là ban ngành Văn vật, cho dù là toàn bộ công an đều không có năng lực như vậy. Ít nhất người bình thường đều biết, hành động như vậy, nếu không được bảy người trong Ủy viên ban chấp hành Trung ương Đảng thì chắc chắn không thể tiến hành.

Vì một văn vật không biết bị mất trong một ngôi mộ nhỏ mà có hành động lớn như vậy, đó vẫn là một vụ án lớn nhất của phòng ban Văn vật những năm gần đây. Nhưng điều này khiến những người biết chuyện hiểu rõ và bắt đầu có cái nhìn khác về Ủy ban này.

Nhưng, trừ một vài Giám sát viên do Ủy ban này phá đi khắp nơi giám sát tuần du xung quanh ra, rất hiếm có Ủy viên thật sự lộ diện. Còn Viện trưởng viện bảo tàng Thang đã từng tham dự Hội nghị công tác bảo vệ văn vật cổ năm năm tổ chức một lần của Ủy ban này nên cũng có từng gặp vài vị Ủy viên. Ông không ngờ, tên Lê Bạch trẻ tuổi này cũng là một trong số những Ủy viên.

Nghĩ tới đây, Viện trưởng viện bảo tàng Thang không khỏi đau đầu. Việc mất vật phẩm lần này chắc là không nhỏ. Nếu đối phương có thể đổi “Thập chỉ Chung Quỳ đồ” một cách thần không biết qỷ không hay như vậy, thế thì những vật phẩm khác e cũng bị như vậy.

Nếu muốn làm được hành động lớn như vậy, rất có khả năng có nội tặc. Giờ có Lê Bạch có đặc quyền lớn như vậy tham gia, chuyện này cho dù có muốn đè xuống cũng chẳng đè được.

Viện trưởng viện bảo tàng Thang thì tương đối đau đầu, còn Phan Hiểu Hiểu lúc này tương đối hiếu kỳ, đang lôi kéo Giang Khương hỏi líu ríu không ngừng.

- Được rồi, được rồi... Cô đừng hỏi nữa, tôi nói là được chứ gì?

Giang Khương nhìn đôi mắt to ngân ngấn nước đang nhìn mình chằm chằm, giữ bộ dạng quyết tâm mình chưa nói thì còn chưa thôi, sau khi hắn kiên trì được vài phút cuối cùng đã quyết định đầu hàng, nói:

- Không phải cô biết lần này tôi đến Bắc Kinh là để chữa bệnh cho người ta sao?

- Á?

Phan Hiểu Hiểu trợn mắt, trong mắt lóe lên tia nhiều chuyện, cô đè thấp giọng nói:

- Anh lợi hại vậy sao?

- Đương nhiên... Nếu không sao Trưởng phòng Dương lại tốt với tôi như vyaaj?

Giang Khương nhún vai, nói.

- Vậy... lẽ nào lão Dương... gần đây sức khỏe không tốt? Chẳng lẽ lời đồn là thật?

Lúc nói câu này, Phan Hiểu Hiểu không kìm được nhìn quanh. Dù sao cũng là chuyện liên quan đến nhóm bảy người, không ai dám coi thường. Trong này chỉ cần có chút dị động gì đó cũng đủ liên lụy rất lớn, thậm chí còn gây ra một vài chấn động không nhỏ...

- Á...

Giang Khương nhìn thấy tia nhiều chuyện lóe lên trong mắt Giang Khương thì liền cười khổ. Đám con cái nhà quan ở Tứ cửu thành này đúng là mẫn cảm khác thường. Chỉ cần nhìn cô nàng trước mặt là đủ biết rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui