Binh Vương Thần Bí

Chủ nhiệm Dương Vân Dương giờ mặt hơi hổ thẹn bởi nhận được điện thoại gọi từ cục bảo an tới.

Người gọi không ai khác, là cục trưởng cục bảo an họ Lý, hỏi han tình hình vị thầy thuốc họ Giang ở biệt thự của ông một cách rất khách sáo.

Hỏi han đương nhiên cũng chỉ là lấy cớ mà thôi. Bởi lời nói của cục trưởng Lý lộ rõ lão rất căm tức, bởi một gã đặc vệ bị thầy thuốc Giang đánh thành trọng thương rồi, lại không có cách nào khôi phục được nữa. Ý của cục bảo an là muốn mời thầy thuốc Giang tới cục "hỗ trợ" điều tra, đặc biệt gọi điện cho ông để báo trước.

Đối với Giang Khương, sau khi tiếp xúc mấy ngày nay, với ánh mắt của Dương Vân Dương, đương nhiên có thể nhận ra chút tích cách của hắn. Mặc dù hắn biểu hiện rất khiêm tốn nhưng trong người lại lộ ra một tia ngạo khí, chẳng qua cũng không phải dạng người thích gây chuyện.

Quan trọng hơn là Giang Khương không thích ra ngoài đi lung tung. Nếu nói hắn đánh trọng thương một đặc vệ thì đúng là quá kỳ quái rồi. Mà đặc vệ này không phải hạng bình thường trong hệ thống của thành phố Tứ Cửu, một người có thể đánh ngã bốn năm người.

Phải biết rằng cả sở bảo an, đặc vệ cũng không tới trăm người, mà ở Yên Kinh nhiều nhất cũng chỉ chục người, ngày thường phần lớn đi theo bên cạnh lãnh đạo. Giang Khương này đàng hoàng ở nhà không ra ngoài, làm sao lại va chạm với đặc vệ kia được? Chuyện này có khả năng không?

Hơn nữa đặc vệ kia không theo cạnh lãnh đạo, tới chỗ này gây chuyện là sao?

Nếu không có cuộc điện thoại này của cục trưởng Lý gọi ông, ông cũng không thể nào tin nổi. Nhưng cho dù là thế nào, đầu tiên ông cũng phải nói lời ngăn cản vị cục trưởng Lý này lại, định hỏi rõ ràng tình huống đã. Dù sao thì thầy thuốc Giang cũng không phải người bình thường đối với ông.

Giang Khương vẫn chờ đợi. Chờ tin tức, hoặc chờ điện thoại...

Hắn không nghĩ vị Trương Nghĩa Quân kia sẽ bỏ qua như vậy. Hơn nữa hắn cũng không cho rằng chuyện mình đánh người bị thương sẽ đơn giản như thế. Đương nhiên hắn cũng ôm một tia hy vọng, hy vọng không có gì phiền toái. Đây cũng là nguyên nhân hắn không giết người.

Chẳng qua tới khi về đến nhà, nghe vẻ nghiêm trọng trong lời nói của chủ nhiệm Dương, Giang Khương cũng bắt đầu nhíu mày. Quả nhiên giống như hắn dự đoán, người nọ đúng là người thuộc cục bảo an, hơn nữa thân phận còn tương đối đặc thù. Vẫn may mà lúc đấy hắn còn nhịn chưa ra tay hạ thủ.

Nếu đối phương đã tìm tới cửa, như vậy hiển nhiên Giang Khương cũng không có khả năng dấu diếm nữa, nói thẳng tiền nhân hậu quả của câu chuyện này ra.

Nghe Giang Khương giải thích xong, phía Dương Vân Dương cũng trầm mặc, dường như thật không ngờ chuyện này lại có quan hệ với Phó tổng Trương. Thoáng trầm ngâm một chút, sau đó ông mới nói:

- Nếu như thế thì không cần quá lo lắng. Nếu người bên cục bảo an tới thì cậu phối hợp một chút là được! Tôi sẽ đi cùng chào hỏi!

- Tốt...

Đối với sự cam đoan của Dương Vân Dương, Giang Khương cũng tương đối yên tâm. Dù sao đây cũng là một trong bảy thành viên cao nhất của ông lão họ Dương, Trương Nghĩa Quân muốn đối phó ngầm với mình cũng không đơn giản.

Suy nghĩ một chút, Giang Khương liền cười nói:

- Tình huống khôi phục gần đây của trưởng ban cũng không tồi... Chỉ cần kiên trì uống thuốc, từ từ cũng sẽ khôi phục, không cần lo lắng!

- Yên tâm... Sẽ không trì hoãn nhiều thời gian đâu. Tôi còn chờ cậu điều trị cho tôi mà... Ha ha...

Điện thoại xong chưa bao lâu, một chiếc xe cờ đỏ liền dừng trước cửa biệt thự. Bước xuống là một người thanh niên mặc đồ Trung sơn.

Giang Khương đi ra cửa, nhìn xe cờ đỏ trước cửa và người thanh niên mặc đồ Trung sơn sẫm màu kia, lại quay đầu nhìn lại phòng quản gia phía sau, hơi cười cười gật đầu chào quản gia rồi mới lên xe.

Giang Khương ngồi qua không ít xe tốt rồi, nhưng đây là lần đầu hắn mối ngồi xe cờ đỏ của quốc gia. Chẳng qua rõ ràng là nó cũng chẳng khác gì xe của hắn, thậm chí không gian bên trong còn lớn hơn vài phần, ngồi rất dễ chịu.

Người thanh niên mặc đồ Trung sơn sẫm màu ngồi cạnh thoạt nhìn còn trẻ hơn người trước hắn gặp, nhưng khí độ lại rất khác. Ít nhất Giang Khương có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm chính thức trên người đối phương. Giang Khương thoáng phỏng đoán một chút, thực lực người thanh niên này chắc sẽ không dưới Tề Nhạc Minh.

Mặt đối phương thỉnh thoảng ngẫu nhiên lộ ánh mắt tò mò, Giang Khương cũng mỉm cười gật đầu đáp lại. Chẳng qua rõ ràng là đối phương cũng không có ý định nói chuyện, cho nên Giang Khương liền không bắt chuyện với gã, chỉ nhắm hai mắt lại, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Đối với lần phối hợp điều tra này, hắn cảm thấy cũng không có gì đáng lo lắng lắm...

Xe chạy không bao lâu liền tiến vào một khu nhà lớn. Giang Khương híp mắt, nhìn thấy ở cửa còn có hai người cầm súng cảnh vệ.

- Tổng bộ cục bảo an...

Giang Khương chậm rãi ngồi thẳng người dậy, sau đó giống như tùy ý quan sát bốn phía, nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Rất nhanh, xe liền dừng lại trước một căn nhà nhỏ có vẻ hơi cổ kính. Sau khi xe dừng lại, người thanh niên kia liền ra hiệu mời, Giang Khương cũng cười gật đầu, đi theo người nọ vào bên trong nhà.

Căn nhà nhỏ này nói nhỏ là so với những căn nhà lớn trong khu nhà này, nhưng khi đi vào, lập tức thấy nó không nhỏ chút nào.

Giang Khương vừa đi vừa nhớ lại toàn bộ đường lối theo thói quen, rất nhanh liền hình thành trong não một bản đồ đại khái. Đồng thời hắn cũng phán đoán hoàn cảnh nhanh chóng, biến nếu mình muốn thoát thân thì thật ra cũng không phải chuyện gì quá khó.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, đây mới chỉ là đáng giá sơ bộ bề ngoài, cũng không có ý nghĩa gì. Chẳng qua đề phòng chẳng may có vấn đề, dường như hắn cũng không khó chạy thoát lắm.

Người thanh niên dẫn Giang Khương đi vào trong một phòng làm việc, mời hắn ngồi xuống một chiếc ghế sa lon, sau đó rót một chén trà rồi đi ra ngoài.

Giang Khương nhìn căn phòng làm việc có vẻ bình thường này, cũng không giống như phòng thẩm vấn. Xem ra cục bảo an nể mặt Dương Vân Dương, thật sự ra vẻ mời hắn đến hợp tác điều tra thật.

Thấy cảnh này, Giang Khương cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà không có chuyện gì bất ngờ, tất cả đều như mình dự tính.

Giang Khương tùy ý nâng chén trà lên, vừa đưa tới mép, tùy ý nhìn bốn phía, hít khẽ một hơi khí trà đang bốc lên, đang định nhấp một ngụm thì đột nhiên trong não có một tin tức hiện ra:

- Phát hiện loại thuốc hỗn hợp dị thường, thành phần: Hoa La Phù, Mạn Đà La, cỏ Thất Tinh... Phân tích hiệu năng: Huyễn dược trung cấp, ma túy cường độ thấp, giãn cơ...

Cảm nhận được đoạn tin tức này, sắc mặt Giang Khương không thay đổi, chẳng qua lông mày chỉ hơi giật một cái, sau đó liền âm thầm đặt chén trà xuống.

Mặc dù bề ngoài hắn vẫn bình tĩnh như vậy nhưng còi cảnh báo trong lòng đã réo vang. Trong chén trà này không ngờ có loại thuốc như vậy, nói rõ thứ này để hỗ trợ thẩm vấn điều tra, còn có đề phòng. Mặc dù không biết đây có phải lệ thường hay không nhưng xem ra đối phương cũng không đơn giản như mình tưởng tượng.

Buông chén trà xong, Giang Khương lại như tùy ý nhìn bốn phía xung quanh. Đồng tử của hắn nhanh chóng ro rút lại, trong nháy mắt các đồ vật trong phòng đều rõ ràng hẳn. Rất nhanh, trong tầm mắt hắn phát hiện ra quả nhiên đây không phải một gian phòng làm việc tầm thường.

Trên chiếc đèn bàn đối diện có một lỗ nhỏ như trang trí, ẩn dấu một cái camera. Mà trên góc giá sách chếch phía trước cũng có lóe ánh sáng nhạt, người bình thường rất khó phát hiện ra. Nhưng các người cho là tôi không nhìn thấy sao?

Đối với chuyện này, Giang Khương lộ đầy vẻ khinh bỉ, nhưng lại suýt quên mình tí nữa đã bị một ly trà làm cho mê man.

Lúc này, ở trong phòng làm việc cách đó không xa có một vài người đang nhìn lên màn hình lớn, cả đám nhíu mày.

- Chuyện gì thế? Không ngờ hắn lại không uống? Chẳng lẽ hắn phát hiện ra rồi?

Một người thanh niên đeo kính trong đó nhìn về phía một trung niên mặt chữ điền.

Trung niên mặt chữ điền lắc đầu, trầm giọng nói:

- Không có khả năng lắm. Đơn thuốc Đãng Tâm Trà là do Thiên Y viện viết... Không mùi không vị, tuyệt đối không có khả năng bị phát hiện ra...

Lời này của trung niên mặt chữ điền vừa dứt, một người như lãnh đạo bên cạnh lộ vẻ nghi hoặc nhìn thoáng qua người trung niên mặt chữ điền, hiếu kỳ nói:

- Thiên Y viện? Đó là bệnh viện nhà nào vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua?

Lời này của người có vẻ lãnh đạo vừa thốt lên, sắc mặt người trung niên mặt chữ điền và thanh niên đeo kính đều cứng đờ. Người thanh niên đeo kính liếc người trung niên mặt chữ điền một cái, sau đó nhìn bốn phía một chút, thấy không có người khác mới hạ giọng nói nhỏ:

- Cục trưởng Lý... Đó là một tổ chức y học có cấp độ bí mật cực cao, chỉ có một số nhân vật tầng cao nhất hoặc một số người có chút đặc thù mới biết sự tồn tại của nó...

- Ồ...

Nghe thế, ánh mắt vị cục trưởng Lý kia sững lại, sau đó vội vàng phất tay ngăn đối phương nói tiếp. Làm cục trưởng cục bảo an, tất nhiên ông ta phải có tính nguyên

tắc rất mạnh.

Mặc dù hai người này trên danh nghĩa là cấp dưới của ông nhưng lại có quyền hạn ở một số phương diện cao hơn ông ta. Cho nên bọn họ biết những điều mà ông ta không đáng biết. Ngăn đối phương giải thích tiếp xong, ông ta chỉ gật đầu nói:

- Mặc dù hắn không uống nhưng chúng ta cứ hỏi han theo lẽ thường đi. Nếu chủ nhiệm Dương đã lên tiếng, vậy chúng ta hành động cần thận trọng!

Người thanh niên đeo kính và trung niên nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời gật đầu. Mặc dù bọn họ không cần để ý tới người bình thường nhưng vị chủ nhiệm Dương này lại khác, có thể đáng để bọn họ nể mặt.

Giang Khương ngồi một lúc, rất nhanh liền có hai người tiến vào trong phòng làm việc. Người đi đầu là một trung niên mặt chữ điền, yên lặng nhìn Giang Khương một chút liền gật đầu, vươn tay ra với hắn, nói:

- Thầy thuốc Giang, chào cậu... Tôi là trưởng ban đặc biệt của cục bảo an, Tiền Lập Dương...

- Ban đặc biệt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui