Binh Vương Thần Bí

Sau khi đi ra khỏi nhà họ Dương, trở lại biệt thự, thậm chí Giang Khương cũng còn hơi mơ hồ..

Trái tim hắn cũng vẫn hơi hồi hộp, kết quả cứ ngây ngất thế này, Giang Khương không cảm thấy mơ hồ cũng khó.

Phải biết rằng tổ bảy người tối cao kia là lãnh đạo tầng cao nhất của Hoa Hạ...

Thành viên của Tổ bảy người tối cao, tuy mình có chút giá trị khiến đối phương coi trọng nhưng cũng không cần phải khách sáo tới mức đó chứ.

Cho nên hiện tại trong lòng Giang Khương cất giấy nghi hoặc rất sâu. Hắn ăn cơm xong, lại uống một ly trà, sau đó liền được tài xế của Dương Vân Dương lái xe chở về biệt thử. Còn Dương Vân Dương thì ở lại, đang ngồi trong phòng sách của ông lão họ Dương, hai cha con bàn luận gì đó.

- Vị thầy thuốc Giang này cho dù không phải từ Thiên Y viện thì cũng rất có khả năng có liên quan tới Thiên Y viện...

Ông lão họ Dương nâng chén trà, nhấp một ngụm rồi từ tốn nói:

- Trừ Thiên Y viện ra, cha không nghĩ ra nơi nào có thể có thầy thuốc trẻ tuổi có năng lực thế này!

- Nhưng thật sự không giống phong cách của Thiên Y viện. Lúc trước danh sách của vị thầy thuốc Thang kia...

Mặc dù Dương Vân Dương biết lời ông lão Dương rất có lý nhưng nhớ lại hành động của thầy thuốc Thang lúc trước, giờ cũng không khỏi phân vân.

- Con nói cũng có lý. Nhưng cho dù là thế nào.. Một thanh niên đạt cấp thầy thuốc của Thiên Y viện cũng đáng để chúng ta kết giao...

Nhớ tới sau khi mình tiến vào Tổ bảy người tối cao, mỗi khi thành viên đột nhiên gặp bệnh tất gì đó, lúc khẩn cấp phát yêu cầu Thiên Y viện xong, Thiên Y viện phái thành viên cam đoan người đó hoàn toàn khỏe lại, nhưng lúc trả chi phí cho Thiên Y viện, ông lão Dương cũng không nén nổi đau lòng.

Tuy rằng cũng không phải quá nhiều, hơn nữa đều chi từ ngân sách nhưng phải biết rằng nhà họ Dương vì chữa bệnh cho Dương Vân Dương, mấy năm nay cũng phải tốn kém không biết bao nhiêu công sức cho vị thầy thuốc Thang kia, thậm chí hiện tại còn chưa có đủ.

Lúc này tất nhiên Dương Vân Dương đồng ý gật đầu. Lần này có thể coi ông là người chính thức nhận được lợi ích. Nghĩ tới việc một thời gian nữa ẩn tật của mình có thể khỏi hẳn, sự hưng phấn trong lòng ông khó có thể ức chế, tất nhiên hận không thể cung phụng Giang Khương luôn, chứ đâu chỉ có giao hảo không thôi.

Còn về vị phó tổng Trương kia, lúc này sớm đã không còn ở trong mắt hai cha con này nữa. Loại chuyện khác thì có thể nể mặt đối phương vài phần nhưng chuyện liên quan tới vị thầy thuốc Giang này, hai cha con sẽ không tiếc một chút nào...

Mà Giang Khương lúc này vẫn tràn đầy nghi ngờ, không hiểu chuyện gì xảy ra. Chẳng qua nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện ra mình nghĩ không ra, Giang Khương liền không suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao đối với hắn mà nói, chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại.

Tắm rửa xong, hắn trở về phòng sớm, mở TV ra xem một lúc, sau đó lôi di động ra, báo tin cho một số người quan tâm tới mình.

Điện thoại đầu tiên là gọi cho ông nội, chẳng qua cũng không có người nhận, xem ra chắc ông nội đã đóng cửa ra ngoài rồi.

Cuộc điện thoại thứ hai là gọi cho bác sĩ Hồ báo cáo tình huống gần đây một chút, cũng báo đại khái một thời gian nữa hắn sẽ quay trở về Vân Giang.

- Ồ... Thật sự sắp trở về sao? Vậy thì tốt rồi... Chữa khỏi cho cấp lãnh đạo, con có thể trở về rồi... Đến lúc đó để thầy đón tiếp con...

Nghe thấy Giang Khương sắp trở về, bác sĩ Hồ hơi sửng sốt, sau đó cười.

Chẳng qua thoáng chần chừ một chút, sau đó ông liền chậm rãi nói:

- Con trở về cũng tốt...phía bên viện trưởng Bạch báo tin tới, nói trả lại phần thường hạng nhất cho con... Nếu con muốn, con có thể qua Bệnh viện số 1 làm việc...

- Ấy?!

Giang Khương hơi sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nói:

- Không phải phần thưởng của con đã bị đổi thành chứng nhận hàng nghề bác sĩ rồi sao? Sao giờ lại trả lại cho con?

- Thằng nhóc ngốc này... Đây không phải là do phó tỉnh trường La ra mặt cho con à?

Thầy thuốc Hồ cười nói:

- Dù sao cũng không vội, trở về con suy nghĩ kỹ một chút... Bên Bệnh viện số 1 kia con cũng coi như quen biết, hơn nữa con phải biết rằng hiện tại bác sĩ muốn vào Bệnh viện số 1 này cũng cực kỳ khó khăn. Đây cũng coi như là một cơ hội tốt của con...

- Bệnh viện số 1...

Giang Khương cười khổ, sau đó cười nói:

- Được rồi... Đến lúc đó tính đi. Dù sao cũng còn một thời gian nữa con mới về!

- Được...vậy chờ con trở về đi!

Thầy thuốc Hồ biết năng lực của đồ đệ này của ông, nếu không phải Bệnh viện số 1 thật sự không phải là một bệnh viện bình thường thì ông cũng không khuyên Giang Khương. Nhưng còn Giang Khương quyết định như thế nào thì lại là chuyện của chính hắn rồi. Dù sao ông cũng không lo lắng đồ đệ nhỏ này của mình không có cái ăn. Nếu ngay cả lãnh đạo Yên Kinh cũng mời hắn chữa bệnh thì biết tiền đồ của đồ đệ nhỏ này của mình tuyệt đối là không thể đoán.

Ngắt điện thoại xong, suy nghĩ một chút, Giang Khương liền bấm một dãy số...

- Anh Giang Khương... Anh về rồi sao?

Đầu kia có một giọng nói trong trẻo như chuông bạc vang lên, khiến mặt Giang Khương cũng hiện lên một tia mỉm cười buông lỏng.

- Còn chưa đâu... Chẳng qua nhanh thôi, ở trường vẫn tốt chứ...

Giang Khương mỉm cười nói.

- Vẫn tốt... Chỉ là lâu quá không gặp anh rồi...

Giọng nói trong trẻo bên kia nói khẽ một câu, sau đó hơi ngượng ngùng dừng lại, sau đó vội vàng sửa lại lời nói:

- Anh sẽ trở về sớm chứ?

Nghe thấy giọng nói ngượng ngùng này, Giang Khương không nhịn nổi mỉm cười. Trong những cô gái mà mình biết, chỉ có Tiểu Vũ khiến người ta cảm thấy thoải mái nhất, lập tức cười nói:

- Ừ ừ... Hẳn là một tuần nữa sẽ về thôi...

- A...vậy thì tốt quá rồi...

Nghe tin Giang Khương sắp trở về, Lý Tiểu Vũ vui mừng nở nụ cười nói:

- Chờ anh trở về, em... Em mời anh ăn cơm nhé...

- Muốn mời anh ăn cơm hả... Tốt thôi... Ha ha... Anh nhớ kỹ, trở về sẽ gọi điện cho em!

Giang Khương cười đáp...

Cuộc điện thoại thứ tư, Giang Khương suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được, bấm điện thoại. Chỉ là hắn vừa mới bấm số Từ Thanh Linh, đột nhiên nở nụ cười khổ, phát hiện ra ngoài mấy người bề trên, mình chỉ có thể gọi điện cho toàn con gái.

- Này... Anh về rồi à?

Không bất ngờ, câu đầu tiên quả nhiên Từ Thanh Linh hỏi ngay...

- Còn chưa, đại khái là chừng một tuần nữa...

Gọi xong mấy cuộc điện thoại, lại thoáng thông báo tin tức gần đây cho Tuyên Tử Nguyệt một chút, nhìn thấy không còn sớm, Giang Khương liền nằm lăn ra giường. Nhìn điện thoại trong tay, trước mắt hắn lại hiện lên một khuôn mặt rất cuốn hút, chần chừ một chút, rốt cục không nén nổi, bấm số người này.

- Reng reng rang...

Một hồi chuông vang lên, cũng không thấy có người nhận điện thoại. Giang Khương hơi thất vọng định tắt máy, đột nhiên bên kia truyền tới tiếng bắt máy.

- Này...

Giang Khương vừa mới cười một câu, bên kia lại truyền tới một giọng nói uy nghiêm, mang theo hơi thở lạnh lẽo:

- Cậu là Giang Khương sao?

Nghe thấy giọng nói hơi xa lạ này, Giang Khương hơi sửng sốt, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, mặt bắt đầu lộ nụ cười khổ, sau đó cẩn thận đáp:

- Cháu là Giang Khương... Người là bác Phạn sao...

- Đúng... Tôi là là Phan Thiên Mục...

Giọng nói lạnh lùng bên kia từ tốn đáp.

Thấy đối phương xác nhận, lúc này Giang Khương đã có hơi hồi hộp. Có lẽ hắn cũng không quá chột dạ với người khác, nhưng đối mặt với cha của Phan Hiểu Hiểu, thật sự hắn cũng hơi chột dạ. Dù sao nhà Phan Hiểu Hiểu cũng chưa cho phép Phan Hiểu Hiểu gặp mặt mình, nhưng cuối cùng mình gọi điện tới lại bị cha Phan Hiểu Hiểu nhận, trong lòng hắn tất nhiên phải hơi chột dạ.

Đầu óc xoay chuyển mấy vòng rất nhanh, đang muốn nói thì đột nhiên giọng Phan Thiên Mục lại vang lên ở đầu bên kia:

- Cậu tìm Hiểu Hiểu có chuyện gì sao?

- A... Không có chuyện gì, không có chuyện gì...

Nghe đối phương hỏi, đầu óc Giang Khương cứng đờ, vội vàng cười khan hai tiếng. Chẳng qua lời này vừa ra khỏi miệng hắn đã hối hận. Không có chuyện gì mà mình gọi điện cho con gái người ta, thế là có ý gì... Chuyện này khiến người khác nghĩ sai, cũng hiểu sai.

Chẳng qua hình như Phan Thiên Mục cũng không định dây dưa với Giang Khương, lại nói thẳng luôn:

- Ồ... Giang Khương cậu hiện giờ ở biệt thự riêng của chủ nhiệm Dương sao?

- Vâng... Đúng vậy, bác Phan...

Mặc dù không hiểu rõ lắm ý của Phan tướng quân nhưng Giang Khương vẫn vội vàng đáp thật.

- Cậu rất quen thuộc với chủ nhiệm Dương sao? Có quan hệ gì?

Nghe những lời thẳng tuột này, Giang Khương đúng là đờ hẳn ra rồi. Chần chờ một lúc, rốt cục hắn cũng nói thật, không tìm lý do lung tung trước mặt cha Phan Hiểu Hiểu, nói:

- Tôi và trưởng ban Dương coi như quen... Quan hệ cũng không tồi...

- Là quan hệ gì?

Dường như Phan Thiên Mục cũng không định cho Giang Khương vượt ải dễ dàng, lại hỏi thẳng.

- Ấy... Chuyện này... Xin bác Phan thứ lỗi... Không được phép của trưởng ban Dương, tôi cũng không tiện giải thích với ngài...

Giang Khương cảm thấy rối rắm, cười khổ giải thích.

- Không tiện giải thích?

Phan Thiên Mục đầu bên kia dường như không hờn giận, trầm giọng nói:

- Nghe nói cậu là thầy thuốc?

- Hả... Đúng...

Giang Khương cười khổ đáp.

- Cậu thích con gái tôi sao?

Nghe thấy những lời này, đầu Giang Khương cứng đờ, hai mắt mở trợn trừng, hoài nghi có phải mình nghe nhầm không. Chần chừ một lúc, sau đó hắn mới quyết định xác nhận lại một chút, cười khan nói:

- Bác Phan, ngài vừa nói gì?

- Tôi hỏi có phải cậu thích con gái tôi không?

Dường như Phan Thiên Mục cũng không tức giận, lại nhắc lại.

- Ấy...

Giang Khương đưa tay lau mồ hôi trên trán, mặt cười khổ, rốt cục quyết định nói thật. Chính mình quả thật là thích, nói:

- Chuyện này... Đúng vậy...

- Cậu có thể nuôi được con gái tôi sao?

Giọng Phan Thiên Mục vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nghe vào tai Giang Khương lại không khác gì sét giữa trời quang.

Thế này là thế nào? Vị bác Phan này rốt cục có ý gì? Chẳng lẽ muốn gả Phan Hiểu Hiểu cho mình sao?

Giang Khương chần chờ một lúc nữa mới cảm thấy không có khả năng lắm... Dường như có khả năng đả kích mình là nhiều hơn. Chẳng qua hiện tại mình cũng chưa có ý nghĩ tiến thêm một bước với Phan Hiểu Hiểu thật... Thế nên vội vàng giải thích một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui