Nghe gã thanh niên kia nói, Lưu Bách Căn thoáng sửng sốt, sau đó phá lên cười, vỗ vai gã thanh niên:
- Ừ, A Cường, cậu nói rất đúng. Ngày mai tôi sẽ cho người chuẩn bị. Hắc hắc, hình như ba của tôi cũng biết chuyện này, nhưng cũng không nói gì. Nếu ngay cả ba tôi cũng không nói gì tôi, như vậy tôi sẽ cho bọn họ biết thế nào là lợi hại của tôi mới được.
Nói đến đây, Lưu Bách Căn lại phá lên cười lần nữa.
- Đúng đúng, nào, Bách Căn, chúng ta cùng nhau mời anh một ly.
Nghe Lưu Bách Căn nhắc đến Lưu Thiên Phong, ánh mắt của những người khác đều hiện lên kính ý, nâng ly nói với Lưu Bách Căn.
- Nào, chúng ta cùng cạn một ly.
Trong lúc Lưu Bách Căn đang nâng ly, điện thoại di động trên bàn vang lên.
Nhìn số điện thoại trên màn hình, Lưu Bách Căn đắc ý nói với mọi người:
- Nào, bên kia gọi điện thoại báo cáo thành tích cho tôi đấy.
Nhìn bộ dạng tò mò của mọi người, Lưu Bách Căn tiện tay nhấn nút nghe, sau đó nói:
- Thế nào? Phòng khám kia đã bị đóng cửa chưa?
Nghe bên kia nói hai câu, gương mặt đắc ý của Lưu Bách Căn đột nhiên cứng ngắc, sau đó hung hăng ném điện thoại của mình vào trong góc tường.
Nhìn cái điện thoại màu trắng đụng vào vách tường, sau đó làm một cú lộn mèo xinh đẹp rồi rơi xuống đất, tất cả mọi người đều sửng sốt, quay sang nhìn Lưu Bách Căn. Thấy sắc mặt khó coi của Lưu Bách Căn, trong lòng tất cả đều kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, biết được sợ là đã xảy ra vấn đề gì rồi, nhưng không ai có dũng khí lên tiếng hỏi. Với tính cách của Lưu Bách Căn, sợ rằng bão sẽ nổi lên.
- Được, được, quen biết với Phó tỉnh trưởng thì thế nào? Lão tử vẫn có thể giết chết nó.
Lưu Bách Căn quét mắt nhìn tất cả mọi người, nghiến răng nói.
Nghe xong, tất cả đều mỉm cười gật đầu, dường như rất tin vào lời nói của Lưu Bách Căn. Chỉ có Lâm Duệ Duệ thì vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại mang theo chút tò mò.
Thời gian lại trôi qua thêm hai ngày. Một buổi tối, một người phụ nữ trung niên bộ dạng đoan chính, rất có vài phần quý khí nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho Lưu Thiên Phong trên ghế salon, nói:
- Thiên Phong, vừa rồi bác sĩ Thẩm đã châm cứu cho cha, bây giờ cha đã ngủ rồi. Anh cũng đừng lo lắng.
- Căn bệnh này của cha rất khó chữa trị. Rất nhiều bác sĩ nói đều không còn cách nào, sao có thể khiến anh không lo lắng chứ?
Lưu Thiên Phong cầm tay vợ của mình, thở dài nói.
- Không sao đâu mà. Em đã bảo Bách Căn đi tìm hiểu xem còn có bác sĩ nào giỏi hay không.
Vị phu nhân nói.
- Ừm, cứ hỏi thăm xem có tìm được bác sĩ nào giỏi nữa hay không. Nhìn cha phải chịu đau đớn, phận làm con mà không nghĩ ra được cách gì, thật sự là khó chịu.
Lưu Thiên Phong gật đầu nói.
- Yên tâm đi, Bách Căn rất dụng tâm với chuyện này. Chỉ cần có bác sĩ giỏi, nó có thể tìm được ngay.
Vị phu nhân vừa cười vừa tiếp tục xoa đầu cho Lưu Thiên Phong:
- Lần trước Bách Căn nghe nói y thuật châm cứu của một vị bác sĩ trẻ cũng không tệ lắm, đặc biệt đến mời. Ai ngờ người ta một chút cũng không để ý. Chẳng những không đến mát xa châm cứu giùm lão gia tử, lại còn đánh Bách Căn của chúng ta. Bách Căn định gõ đối phương một chút. Ai ngờ bối cảnh của bác sĩ này lại không tệ, khó trách không nể mặt Lưu gia chúng ta.
- Sao?
Lưu Thiên Phong đang nhắm mắt, nghe xong liền hỏi.
Nhìn chồng của mình lên tiếng, cũng không có gì là tức giận, gương mặt vị phu nhân hiện lên sự vui mừng, sau đó nói:
- Vốn Bách Căn đánh tiếng với bạn của nó bên hệ thống Y tế, ai ngờ lại nghe nói là Phó tỉnh trưởng La chủ quản Y tế cũng đã nhúng tay vào chuyện này. Phó tỉnh trưởng La đúng là quá phận. Bệnh của lão gia tử không dễ chữa, thế mà cũng không nói giùm chúng ta một tiếng.
- Phó tỉnh trưởng La?
Nghe được cái tên này, lông mày Lưu Thiên Phong cau lại, trầm ngâm một chút, sau đó mở mắt, nói:
- Vị bác sĩ kia, thôi quên đi.
- Quên đi?
Vị phu nhân sửng sốt, sau đó cau mày nói: .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||
- Nó đánh Bách Căn, ngay cả bệnh của cha cũng không để ý, chúng ta sao lại quên đi chứ? Một vị Phó tỉnh trưởng chủ quản Y tế thôi mà, cho dù Tỉnh trưởng Bạch gặp chúng ta cũng không thể không khách sáo.
- Vị Phó tỉnh trưởng La này rất nhanh sẽ lên làm Phó tỉnh trưởng thường vụ đấy.
Lưu Thiên Phong nói.
- Cái gì? Thường…thường vụ?
Vị phu nhân có chút sửng sốt. Bà thật sự không hiểu vị Phó tỉnh trưởng La này dựa vào cái gì để được thăng chức như vậy, nhưng bà cũng không phải là người ngu xuẩn. Nếu chồng đã nói như thế, vậy thì sẽ không sai. Lưu gia sẽ không kiêng kỵ Phó tỉnh trưởng, nhưng Phó tỉnh trường thường vụ thì không thể không kiêng kỵ.
Trong lòng cũng có chút rùng mình. Nếu vị Phó tỉnh trưởng La này trở thành người đứng thứ hai ở tỉnh, Bách Căn muốn Lưu Thiên Phong ra tay đối phó với ông là không thể. Hơn nữa Lưu gia cũng không thể vì việc nhỏ mà làm cho quan hệ với một vị Phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh sứt mẻ.
Lưu phu nhân đi theo chồng mình rất nhiều năm, hiển nhiên cũng biết được tiến thoái, lập tức cười nói, chuyển sang câu chuyện khác.
- Mẹ, tại sao lại bỏ qua chứ? Chẳng lẽ cứ như vậy mà tha cho tên tiểu tử đó?
Hôm sau, nghe mẹ thuật lại, mặt Lưu Bách Căn đỏ lên, căm tức nói.
Nhìn con mình nổi giận, Lưu phu nhân vội vàng trấn an:
- Bách Căn, nếu giáo huấn đối phương, chúng ta chính là đại nhân chấp nhất tiểu nhân đấy.
- Mẹ, chẳng những nó không nể mặt Lưu gia chúng ta, mà còn đánh con nữa. Tuyệt đối không thể cứ như vậy mà bỏ qua.
Lưu Bách Căn tức giận nói:
- Chỉ là một Phó tỉnh trưởng chủ quản Y tế mà lại kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ Lưu gia chúng ta còn sợ ông ta sao?
- Bách Căn, chuyện không phải như thế đâu. Vị Phó tỉnh trưởng kia rất nhanh sẽ trở thành Phó tỉnh trưởng thường vụ. Theo ý của ba con, mặc kệ gã bác sĩ kia có quan hệ gì với Phó tỉnh trưởng La, chúng ta cũng không thể vì chút chuyện nhỏ mà kết oán với người ta được.
Lưu phu nhân giải thích. Bà biết con trai của mình không phải là người không hiểu chuyện. Chỉ cần bà giải thích rõ ràng, hẳn con sẽ hiểu.
Quả nhiên, nghe được lời này, Lưu Bách Căn cũng sửng sốt, gương mặt hiện lên vẻ hiểu ra. Mặc dù vẫn còn buồn bực, nhưng sự tức giận đã dần dần biến mất.
- Được rồi, con trai. Nếu có thời gian, đi tìm bác sĩ giỏi cho gia gia con nhé.
Lưu phu nhân cười nói.
Lưu Bách Căn thở ra hai hơi, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác. Chẳng lẽ cha của gã không ra mặt thì gã không thể xả được ngụm ác khí này sao?
Nhìn bộ dạng của con mình, Lưu phu nhân mỉm cười. Con trai của bà không phải là thứ ngu ngốc. Một tên tiểu tử dám động vào gã, chẳng lẽ cứ đơn giản như vậy mà cho qua? Cho dù hắn có quan hệ với Phó tỉnh trưởng La, nhưng muốn chỉnh tiểu tử này, chỉ cần không quá phận, Phó tỉnh trưởng La hiển nhiên cũng cũng khó mà nói gì.
Buổi tối, Giang Khương quét dọn vệ sinh toàn bộ phòng khám. Nhìn bên ngoài đã hết bệnh nhân, hắn chậm rãi bước ra ngoài chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên liền cau mày.
Hai mắt hắn nheo lại, sau đó bên ngoài phòng khám đang tối sầm đột nhiên sáng ngời.
Theo ánh sáng, Giang Khương nhìn thấy đối diện có một chiếc xe tải nhỏ, trong xe có người thò đầu ra ngoài nhìn quanh. Sau đó có người từ bên trong bước ra, hơn nữa còn không ít người.
Giang Khương cau mày, nhìn bảy tám người đang bước đến, không khỏi nhếch miệng cười. Hắn không đóng cửa, bước đến trước hai bước, đứng ngay cầu thang của phòng khám.
- Chính là tên tiểu tử này, lên…
Nghe tiếng gã đầu lĩnh kêu to, đám người phía sau nhất tề quơ ống tuýp vọt đến.
Giang Khương vẫn bình tĩnh đứng trên bậc thang, nhìn thấy cách chiếc xe tải có một chiếc xe màu vàng, bên trong xe có người đang lạnh lùng cười với hắn.
Lúc này, gã đàn ông đang cầm ống tuýp lao đến Giang Khương, thấy hắn hết nhìn đông rồi đến nhìn tây, không khỏi nhe răng cười. Lần này nhận được ba vạn đồng, chỉ cần bọn chúng đánh cho tên tiểu tử này một trận, chặt một hai bàn tay là được.
Tuy nói tên tiểu tử này dường như có chút công phu, nhưng bọn chúng không phải cũng đã luyện qua công phu mấy năm sao? Tên tiểu tử trước mắt này gầy nhom, phản ứng lại chậm chạp, ba vạn đồng kiếm không phải dễ như trở bàn tay sao? Để phòng ngừa vạn nhất, gã kéo theo sáu bảy huynh đệ đi cùng. Sớm biết như vậy, hai người là đủ rồi.