Binh Vương Thần Bí

- Thầy thuốc Giang, tôi là phó tổ trưởng phụ trách ngoại vụ, Vương Cường, xin mời cậu ở đây nghỉ ngơi... Nếu có trực thăng đi tới Hổ Mạc hoặc Khiêu Sơn, tôi sẽ bố trí cậu đi cùng... Có chuyện gì có thể báo phục vụ viên tìm với tôi bất cứ lúc nào!

Vị thượng uy Vương Cường kia dẫn Giang Khương tới một phòng nghỉ, sau đó thực hiện động tác chào, chuẩn bị rời đi.

- Xin chờ một chút...

Nghe đối phương nói, Giang Khương vội vàng trầm giọng gọi.

Thấy Giang Khương gọi, vị thượng úy Vương Cường này dừng chân, sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Khương, khách khí nói:

- Thầy thuốc Giang, xin hỏi còn có chuyện gì không?

Giang Khương trầm ngâm một chút, nói:

- Tôi có thể tới chờ ở chỗ bộ chỉ huy thông tin không?

- Bộ chỉ huy thông tin?

Vương Cường chần chừ một chút, sau đó nhìn vẻ mặt kiên định của Giang Khương một chút, còn nhớ lại lệnh của cấp trên, liền gật đầu nói:

- Có thể. Chẳng qua bên đó rất ầm ĩ, rất loạn...

Đi theo vị thượng úy Vương Cường này tới bộ chỉ huy thông tin, lúc này Giang Khương mới xác nhận, nơi này thật sự rất ầm ĩ rối loạn. Vô số người đang đi lại trong bộ chỉ hủy. Mà trong phòng thông tin một bên, thỉnh thoảng lại có người đeo tai nghe, cao giọng la hét vào bên trong.

- Ngài có thể ngồi chỗ này một chút, nếu có máy bay tôi sẽ nhanh chóng báo cho ngài biết!

Thượng uy Vương Cường tìm một góc cho Giang Khương ngồi xuống, sau đó liền bận rộn bên trong bộ chỉ huy thông tin này.

Giang Khương ngồi ở đó, có thể chứng kiến rõ ràng trên màn hình lớn trên tường đối diện thể hiện ảnh một số trực thăng truyền về, mặc dù không phải rất nhiều nhưng Giang Khương có thể thấy rõ nhà cửa sụp đổ, còn có những con đường đã tan tành.

Mà nơi đó hẳn chỉ là một vài thị trấn phụ cần tâm chấn, cũng không phải tình hình huyện Lỗ Sơn ở trung tâm động đất. Mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý nhưng trái tim Giang Khương vẫn căng thẳng hẳn. Trận động đất này có cấp độ cao như vậy, chỉ sợ sẽ khiến không biết bao nhiêu người bị thương vong. Mà sợ đám trẻ trong cơn động đất, trong trận thiên tai này, cơ hội chạy trốn được không phải là lớn.

Hình ảnh trên màn hình không ngừng được truyền về, thể hiện tình huống các phương diện. Ở chính giữa là một tấm bản đồ vệ tinh, cũng mơ hồ biểu hiện một ít cảnh vật nhưng cũng không hoàn toàn rõ ràng. Bên tai hắn thỉnh thoảng truyền tới tiếng thông báo to:

- Tiểu đội đầu tiên đã tiến vào huyện Khiêu Sơn... Địa phương tổn thất rất lớn...

- Tiểu đội thứ hai báo cao, chỉnh thể kiến trúc thành phố Hổ Mạc sụp đổ trên sáu mươi phần trăm... Dân cứ có nhu cầu cấp bách về thực phẩm, nước uống và thuốc men, còn cần lượng cơ giới cứu viện khổng lồ.

Nghe từng tin tức truyền về, Giang Khương cắn chặt môi, hy vọng sớm nghe được tin về huyện Lỗ Sơn. Nhưng hy vọng của hắn hơi xa vời, ngay cả một tia tin tức về huyện Lỗ Sơn cũng không có. Huyện Lỗ Sơn là tâm chấn, chỉ sợ hiện giờ có cả ngàn ngăn cách, căn bản không có bất cứ cứu viện nào có thể đến được.

Giang Khương cứ lẳng lặng ngồi đợi như vậy. Dưới tình huống này, không còn phương pháp nào cả. Nơi này còn cách thành phố Hổ Mạc hơn trăm km, hơn nữa những vùng xung quanh đều bị sụp đổ, trừ đường không ra, hắn căn bản không nghĩ ra biện pháp này nhanh chóng tới được gần huyện Lỗ Sơn.

Đợi không biết bao nhiêu lâu, vị thượng uy Vương Cường kia mới đi tới, nói:

- Thầy thuốc Giang, gần một tiếng sau sẽ có một trực thăng tới huyện Khiêu Sơn. Nhưng chỉ có thể đến huyện Khiêu Sơn, còn cách huyện Lỗ Sơn chừng bốn mươi cây số. Chúng ta không thể cung cấp bất cứ trợ giúp đặc thù nào, nhiều nhất chỉ có thể bố trí cho ngài đi theo đội tiên phong tới huyện Lỗ Sơn thôi...

- Bốn mươi cây số...

Giang Khương cắn chặt răng. Hiển nhiên hắn biết lúc này ở huyện Lỗ Sơn, bốn mươi cây số không có quốc lộ bình thường, không có công cụ giao thông. Lúc này muốn đến huyện Lỗ Sơn sẽ khó khăn tới đâu, cần thời gian dài hơn hẳn.

Nhìn vẻ mặt hơi bất đắc dĩ của Giang Khương, vị thượng úy Vương Cường này cũng thở dài. Hiện tại gã cũng đau đầu về việc làm sao tiến được vào tâm chấn huyện Lỗ Sơn. Nếu muốn đưa vị thầy thuốc Giang này tiến vào, vậy sẽ khó khăn tới đâu chứ?

Giang Khương suy nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thượng uy Vương Cường, nói:

- Chẳng lẽ hiện tại bộ chỉ huy chúng ta không có biện pháp khác tiến vào huyện Lỗ Sơn sao? Dù sao cũng không có khả năng bỏ mặc huyện Lỗ Sơn, chờ đội tiền trạm từ từ đi tới chứ?

Thượng úy Vương Cường cười khổ, lắc đầu nói:

- Đương nhiên là không. Chỉ là hiện tại cách địa chân không bao lâu, địa từ quấy nhiễu nghiêm trọng, trực thăng không cách nào vào được. Hiện tại bộ đội mặt đất mới tới được huyện Khiêu Sơn, đại khái còn cần bộ chỉ huy tính toán về đường hàng không, phái một tiểu đội nhảy dù xuống huyện Lỗ Sơn, xem xét tình hình huyện Lỗ Sơn!

- Nhảy dù sao?

Nghe thấy lời này, ánh mắt Giang Khương sáng lên, sau đó đứng bật dậy, nhìn về phía thượng úy Vương Cường, nói;

- Bao giờ tiến hành?

Thượng úy Vương Cường trừng mắt nhìn, không biết vì sao vị thầy thuốc Tiểu Giang này là kích động như vậy, thoáng trầm ngâm rồi mới nói:

- Vừa rồi lãnh đạo đã ra mệnh lệnh sơ bộ, hiện giờ hẳn đang chọn đội viên nhảy dù, dự tính nửa giờ nữa có thể xuất phát!

- Tốt... Vậy thì mang tôi đi...

Lần đầu tiên Giang Khương lộ vẻ mặt hưng phấn.

- Hả?!

Giang Khương hưng phấn nhưng thượng úy Vương Cường lại há miệng ngây ra. Gã lẳng lặng đứng trước mặt vị thầy thuốc Giang này, một lúc lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.

- Thật sự, để bọn họ cho tôi đi cùng!

Giang Khương yên lặng nhìn vị thượng úy Vương Cường này, trầm giọng nói. Hắn hiểu rất rõ, nếu mình muốn tới huyện Lỗ Sơn trong thời gian ngắn thì đây là biện pháp duy nhất rồi.

- Chuyện này... Chuyện này sao được chứ? Nhảy dù đều là lính dù chính thức. Bọn họ cũng đã được huấn luyện. Cậu... Cậu không có khả năng!

Vị thượng úy vẫn tương đối nghiêm túc này giờ rốt cục lộ vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười.

Giang Khương gật mạnh đầu, nói:

- Tôi đã từng được huấn luyện đã từng có kinh nghiệm nhảy dù... Không có vấn đề gì!

- Ấy...

Nhìn Giang Khương có vẻ không nói chơi, rốt cục Vương Cường nghiêm túc lại, nhìn Giang Khương có vẻ không tin tưởng lắm, sau đó lại lắc đầu.

- Chuyện này không thể thực hiện được. Cho dù cậu đã có kinh nghiệm nhảy dù nhưng lần này là nhảy từ trên cao năm sáu nghìn mét xuống, không giống nhảy dù bình thường... Ở độ cao như vậy, cho dù là lính dù ưu tú nhất cũng có nguy hiểm rất lớn!

Nhìn thấy vị thượng úy Vương Cường này lại lắc đầu, Giang Khương cắn răng, sau đó nói:

- Anh chờ tôi một chút!

- Hả?!

Vương Cường ngẩn ra nhìn Giang Khương rút di động ra, không biết hắn muốn làm gì.

Chẳng qua Giang Khương cầm di động gọi hồi lâu lại vẫn chưa gọi được.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Giang Khương, thượng úy Vương Cường bên cạnh mới cười, nói:

- Nơi này đã tới gần khu địa chấn, bị địa từ quấy nhiễu chưa tan, có ảnh hưởng nhất định, hơn nữa dùng di động thông thường rất khó kết nối!

Dứt lời, gã liền đưa tay ra chỉ, nói:

- Nếu cậu muốn gọi điện thì đến phòng thông tin của chúng tôi đi...

Trong phòng thông tin, cuối cùng Giang Khương cũng gọi được Dương Vân Dương.

- Cái gì? Cậu muốn tham gia nhảy dù?

Dương Vân Dương đầu bên kia kinh ngạc kêu lên.

- Đúng... Tôi muốn nhảy dù tới huyện Lỗ Sơn. Bọn họ chỉ khoảng một giờ nữa sẽ bắt đầu rồi. Tôi có kinh nghiệm nhảy dù, còn từng được huấn luyện, nhất định phải đi!

Giang Khương trầm giọng nói vào điện thoại.

Dương Vân Dương đầu bên kia cũng bị Giang Khương nói một hồi mới đáp lời:

- Chuyện này rất nguy hiểm. Cậu... Thật sự có kinh nghiệm nhảy dù chứ?

- Có... Tôi đã nhảy dù mấy lần. Lần này dù độ cao hơi lớn nhưng không vấn đề gì!

Giang Khương trầm giọng đáp:

- Trưởng ban, nhờ ông nói với Dương lão nhất định phải giúp tôi!

Nghe thấy Giang Khương nói những lời kiên quyết như vậy, Dương Vân Dương lại trầm mặc.

Vị thượng úy Vương Cường ở một bên nhìn Giang Khương đầy quái dị. Thật sự gã không biết vị này đang gọi điện cho ai, nhưng từ vẻ tràn đầy tự tin của vị thầy thuốc Giang này, đối phương nhất định có thể giúp hắn, trong lòng cũng hơi chấn động. Vị này có thể lên được chuyên cơ của Vu tổng, nhưng lại đi tìm một vị trưởng ban Dương với Dương lão nào đó...chả lẽ là vị Dương lão kia?

Nghĩ tới đây, vẻ mặt thượng úy Vương Cường nhìn Giang Khương bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, hơn nữa cũng lộ vẻ kính nể. Nếu quả thật như vậy thì vị thầy thuốc Giang này thật sự lợi hại, cũng dám dùng giọng điệu gần như yêu cầu này nhờ vị kia hỗ trợ... Quá hoành tráng rồi...

- Được rồi, tôi sẽ nói với cha tôi. Nhưng ông ấy có đồng ý hay không thì tôi không chắc nhé!

Dương Vân Dương đã biết Giang Khương lâu như vậy, hiển nhiên biết hắn là người nói được làm được, lập tức bất đắc dĩ đáp.

- Tốt, trưởng ban, tôi chờ tin của ông...

Giang Khương ngắt điện thoại, sau đó đứng một bên chờ luôn.

- Chuyện này... Thầy thuốc Giang, mời ngài ngồi...

Vương Cường bên cạnh thấy Giang Khương đứng đó chờ, vội vàng đưa một cái ghế đến. Nếu vị này tìm vị Dương lão kia thật thì chỉ ợ không thể có tin phản hồi ngay trong chốc lát.

- Không sao đâu, cám ơn...

Giang Khương cám ơn vị thượng úy Vương Cường này xong liền ngồi xuống. Hắn cũng hiểu rõ, cho dù là Dương lão đồng ý, liên lạc với bên này cũng còn mất một khoảng thời gian. Dù sao thì Dương lão cũng không thể chủ quản phương diện này.

Vương Cường một bên lại không nhàn rỗi, vội vàng bưng chén nước cho Giang Khương. Vốn gã tưởng vị thầy thuốc Giang này chỉ nói cho vui, hiện tại mới biết thật sự vị thầy thuốc Giang này đúng là có khả năng tham gia nhảy dù rồi. Cho nên nghĩ một lúc, cuối cùng gã vẫn quyết định cẩn thận nhắc nhở:

- Thầy thuốc Giang, thật sự ngài có kinh nghiệm nhảy dù à? Lúc này nhảy dù cũng không phải đùa đâu. Năm sáu nghìn mét, thật sự rất nguy hiểm đấy!

- Cám ơn... Tôi biết. Nhưng bên kia có người rất quan trọng với tôi, phải đi qua...

Giang Khương gật mạnh đầu, sau đó nhìn về phía Vương Cường, cảm tạ:

- Cám ơn anh đã nhắc nhở. Chắc cũng không có vấn đề gì đâu. Lần này tôi nhất định phải đi!

- Tốt rồi. Hy vọng ngài có thể được phê chuẩn!

Nhìn vẻ mặt kiên nghị của Giang Khương, trên mặt thượng úy Vương Cường cũng lộ vài phần kính nể, gật mạnh đầu, trầm giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui