- Các bạn học, chào mọi người, tôi là Giang Khương, rất vui vì đã đến Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh, trở thành thầy của mọi người... Các bạn học đang ngồi ở đây đa phần là những nhân tài quân y ưu tú của quân đội ta, vô củng hiểu rõ tình hình thương tổn trong chiến tranh, cho nên cấp cứu chấn thương chiến tranh trong chiến tranh nói là một môn học cực kỳ quan trọng...
Giang Khương sớm đã quen đứng trên bục giảng nên vô cùng chậm rãi nói. Hắn cứ thế lưu loát nói, hoàn toàn chẳng có chút khó khăn gì. Chu Kiến Quốc và Khâu Dương Nguyên đứng bên nhìn Giang Khương miệng lưỡi lưu loát như vậy thì một lúc lâu vẫn chưa thể hồi thần.
Hai người thật sự không ngờ, người thanh niên này chẳng qua chỉ hơn hai mươi tuổi, vậy đứng trên bục giảng lại thoải mái tự nhiên, quả thật là trông vô cùng lão luyện.
“Hừ hừ... Xem là biết đã luyện tập qua. Chả trách cấp trên lại cho hắn đến đây để kiếm trải nghiệm...” Chu Kiến Quốc ở bên âm thầm lạnh lùng nói.
“Có điều, cho dù y giỏi nói thì đã sao chứ? Đây là trường học, không phải quan trường... Nói có hay, nhưng y không có thành tích thì khác gì rác rưởi chứ?
Chu Kiến Quốc nhìn Giang Khương đang thoải mái nói, lại nhìn những ánh mắt nóng bỏng đang nhìn lên bục giảng xung quanh, ánh mắt dần lạnh đi, trong lòng bắt đầu âm thầm nở nụ cười lạnh.
- Được rồi, hy vọng mọi người có thể cùng tôi học thật tốt môn này, đừng phụ lòng hy vọng của quốc gia và nhân dân, trở thành một quân y ưu tú thực sự!
Sau khi nói xong, Giang Khương liền gật đầu với mọi người rồi chậm rãi bước xuống khỏi bục giảng trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các sinh viên.
Lúc này Chu Kiến Quốc đột nhiên mỉm cười, bước lên bục giảng, nâng tay lên với các sinh viên xung quanh, ý bảo im lặng...
Các sinh viên thấy giáo sư Chu bước lên bục giảng thì lại trở lại im lặng. Nên biết giáo sư Chu này bình thường rất nghiêm khắc, không có ai dám chọc gã không vui.
- Được rồi, các bạn học, hôm nay chúng ta đã được gặp Chủ nhiệm Giang Giang Khương nổi tiếng trong thời gian gần đây...
Chu Kiến Quốc nói lời này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, dường như không ai có thể nghe ra ý trào phúng và khinh thường trong lời nói của gã. Đương nhiên... ít nhất
các sinh viên này không hiểu. Nhưng Khâu Dương Nguyên đứng bên thì đã nghe ra được chút khác thường trong câu này. Dĩ nhiên ông biết Chu Kiến Quốc đang bày tỏ sự bất mãn đối với ông nên không kìm được xấu hổ, sau đó ông như vô tình nhìn Giang Khương đứng cạnh.
Ông thấy lúc này Giang Khương vẫn đang mỉm cười, dường như không hề cảm nhận được chút khác thường nào trong lời nói của Chu Kiến Quốc. Lúc này Khâu Dương Nguyên mới âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.
Có điều ông mới vừa thở phào thì lại nghe Chu Kiến Quốc đứng trên bục giảng đột nhiên nói:
- Tất cả mọi người đều biết Chủ nhiệm Giang đã lập được công lớn ở Lỗ Sơn, chỉ dựa vào những dụng cụ đơn giản và cả những loại thuốc đơn giản đã có thể hoàn thành rất nhiều ca phẫu thuật lớn, đó chính là ứng dụng điển hình của y học cấp cứu chấn thương trong chiến tranh của chúng ta...
- Tiết học ngày hôm nay mọi người cũng biết liên quan đến việc kết hợp giữa lý luận và thực tiễn cấp cứu chấn thương trong chiến tranh, Chủ nhiệm Giang là chuyên gia của phương diện này... Chi bằng chúng ta hãy hoan nghênh Chủ nhiệm Giang giảng cho chúng ta tiết này, có được không?
Chu Kiến Quốc nói xong liền cười tủm tỉm, vỗ tay thật mành...
Các sinh viên nghe giáo sư Chu Kiến Quốc đề nghị như vậy, còn bắt đầu vỗ tay thì trong mắt liền lộ tia hiếu kỳ, lần lượt vỗ tay theo.
Nói thật, mấy sinh viên hai mấy tuổi này, tuy hơn phân nửa đều vô cùng bội phục động tác của Giang Khương ở Lỗ Sơn, nhưng cũng có những người tương đối không phục Giang Khương. Dù sao họ đều đã hai lăm hai sáu, hai bảy hai tám tuổi...
Tuổi như vậy, hầu hết đều là giai đoạn vô cùng tự kiêu. Hơn nữa họ cũng có tư cách để kiêu ngạo. Những người có thể đến Học viện y ba quân chủng nghiên cứu hoặc chuyên tu nếu không phải thiên chi kiêu tử, nếu không phải con cưng của giới quân đội, làm sao có tư cách vào đây.
Tuổi của họ so ra còn lớn hơn cả Giang Khương, nhưng hiện tại cùng lắm họ cũng chỉ mang quân hàm thiếu úy, trung úy. Giang Khương trước mặt một bước lên tiên, trở thành Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh quan trọng nhất trong Học viện quân y. Chức vụ này ít nhất cũng phải một chuyên nghiệp cấp bảy mới có thể đảm nhiệm được. Mọi người mà so với hắn, giống như trời với đất, như thế sao người ta không ghen tỵ cho được.
Cho nên, một bộ phận tương đối này cũng hùa theo Chu Kiến Quốc, muốn xem thử vị Chủ nhiệm Giang này có thật sự có tài không. Nếu thật sự chỉ bình thường, vậy thì mọi người chỉ mong được khinh thường hắn... À, chẳng qua đối phương may mắn, gặp được cơ hội tốt, sau đó nhờ được lăng xê mà có cơ hội lên vị trí này.
Sau đó thì chỉ hận sao mình không may mắn như vậy, dĩ nhiên tâm lý cũng bình ổn hơn nhiều.
Khâu Dương Nguyên đứng bên thấy Chu Kiến Quốc đột nhiên kéo theo vài sinh viên làm ồn ai thì vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên. Sao ông có thể ngờ được Chu Kiến Quốc này lại làm ra chuyện khốn nạn như vậy. Anh đã từng thấy bác sĩ trẻ nào trước giờ chưa từng chính thức dạy y học, không hề có sự chuẩn bị mà đứng lên bục giảng giảng bài chưa?
Có điều lúc này Chu Kiến Quốc đã đẩy họ vào thế đã rồi, đám sinh viên cũng đang hưởng ứng, lúc này cho dù Chủ nhiệm ông có đứng ra lên tiếng cũng không thể ngăn được. . ngôn tình tổng tài
Nghĩ tới đây, trong lòng Khâu Dương Nguyên bực bội. Chu Kiến Quốc này đúng là không có cái nhìn đại cục, sai có thể vì chút ân oán riêng mà làm hỏng đại cục như vậy?
Có điều bay giờ cũng không còn cách nào khác. Lúc này Khâu Dương Nguyên chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Khương. Kế sách duy nhất hiện nay là nếu Giang Khương không đồng ý lên dạy thì chỉ mình hắn có thể lên tiếng tìm cái cớ thoái thác. Tuy như vậy sẽ đả kích tính tích cực của sinh viên, hơn nữa cũng để lại ấn tượng không quá tốt trong lòng sinh viên, nhưng chí ít còn đỡ hơn là lên bục giảng cho xấu hổ.
Có điều, Khâu Dương Nguyên liếc mắt nhìn sang đã thấy trước rất nhiều ánh mắt nóng rực thế này, Giang Khương vẫn bình tĩnh như cũ, dường như hắn chẳng thèm để ý đến chuyện này.
Chu Kiến Quốc đứng trên bục giảng lúc này đang nở nụ cười mỉm nhìn chằm chằm Giang Khương. Vốn gã cho rằng trên mặt thằng nhãi này sẽ lộ ra chút khiếp sợ, nhưng ai ngờ từ lúc đám sinh viên bắt đầu ồn ào hô lên, trên mặt đối phương vẫn không hề có chút căng thẳng hay lo lắng gì, chỉ có một nụ cười mỉm lãnh đạm.
Thậm chí cho đến giờ, cùng với tiếng vỗ tay về hô hào càng lúc càng nhiệt liệt của các sinh viên, trên mặt hắn cũng không hề có chút thay đổi, có điều ý cười trên mặt càng lúc càng đậm, hơn nữa thoạt nhìn rất tự tin.
Đúng lúc Chu Kiến Quốc đang dần kinh ngạc, Giang Khương liền mỉm cười đi lên bục giảng, giống như không hề lo lắng chút nào.
Chu Kiến Quốc thấy Giang Khương bước lên thì vội vàng nhường bục giảng, mỉm cười nhìn Giang Khương, có điều trong lòng gã thì thầm bực bội. Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự lợi hại như vậy. Trước giờ không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này mà giờ dám bước lên giảng bài trong khi không hề có sự chuẩn bị gì?
Đứng trên bục giảng, Giang Khương mỉm cười nhìn sinh viên xung quanh, cùng với tiếng vỗ tay càng lúc càng nhiệt liệt của các sinh viên, hắn liền đưa tay ra ép ép xuống.
Đợi sau khi tiếng vỗ tay của các sinh viên dần dừng lại, lúc này Giang Khương mới mỉm cười gật đầu với mọi người, nói:
- Cảm ơn tràng vỗ tay của mọi người...
- Hôm nay hơi bất ngờ một chút, không ngờ mọi người lại nhiệt tình như vậy... Nhân đây tôi cũng xin cảm ơn sự tín nhiệm của Giáo sư Chu Kiến Quốc...
Nói tới đây, Giang Khương còn mỉm cười quay đầu nhìn Chu Kiến Quốc, sau khi mỉm cười gật đầu cảm ơn mới quay đầu lại, nhìn về phía các sinh viên.
Lúc này Chu Kiến Quốc miễn cưỡng gật đầu với Giang Khương, tỏ ý đáp lễ. Đợi sau khi tầm mắt của Giang Khương dời đi, sắc mặt của gã đã xanh xám và buồn bực. Lúc này gã đã nhìn ra sự tự tin trên mặt Giang Khương. Giang Khương thật sự không hề căng thẳng và lo lắng về việc này, hơn nữa dường như còn tương đối nắm chắc...
Lúc này, Chu Kiến Quốc nhìn bộ dạng ứng đối tự nhiên của Giang Khương gã tin, nếu lúc này Giang Khương thật sự không giảng được, với trạng thái và khí chất của hắn hiện tại, muốn tìm lý do thoái thác tương đối đơn giản.
Hơn nữa hẳn là cũng rất dễ dàng thuyết phục các sinh viên này...
Khâu Dương Nguyên đứng bên lúc này trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm, biết Giang Khương tất nhiên đã có cách ứng phó. Đồng thời ông hung hăng liếc nhìn Chu Kiến Quốc, nhìn khuôn mặt xanh xám buồn bực của Chu Kiến Quốc, lúc này cơn tức trong lòng ông mới dần tan đi. Sau khi ông âm thầm hừ lạnh một tiếng mới không thèm chú ý đến Chu Kiến Quốc nữa.
Ông dồn sự chú ý vào Giang Khương. Lúc này ông mới phát hiện, chàng thanh niên này quả không phải là hư danh, chỉ nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh cả hắn khi đối mặt với các sinh viên là đã biết hắn tương đối không đơn giản rồi.
Khâu Dương Nguyên ông già như vậy rồi, rất hiếm khi nhìn thấy một thanh niên mới chừng đó tuổi nhưng lại có năng lực và sức hút như vậy.
Trong lòng ông lập tức cảm thán, thanh niên bây giờ thật sự không đơn giản, đúng là tre già măng mọc...
Khâu Dương Nguyên bên này cảm thán. Lúc này Giang Khương đã đứng trên bục giảng, bắt đầu giảng bài cho các sinh viên rất lưu loát.
- Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi. Vậy tôi sẽ khái quát đơn giản ứng dụng thực tế tại hiện trường của cấp cứu chấn thương chiến tranh, giải thích vài vấn đề đơn giản...
- Đương nhiên... Giờ cũng chỉ có thể giải thích vài vấn đề đơn giản, vì chấn thương trong chiến tranh có quá nhiều loại, hơn nữa phương pháp xử lý đều không giống nhau... Giờ tôi chỉ có thể nói một vài trường hợp, và đều là những trường hợp thường thấy, và cả một vài ý thức xử lý tương ứng...
- Có lẽ vài sinh viên sẽ hỏi, vì sao là ý thức xử lý chứ không phải phương pháp xử lý?
- Ở đây, tôi phải nói với mọi người... Tình huống trên chiến trường thiên biến vạn hóa, có lẽ vị trí tình huống bị thương giống nhau, nhưng xử lý lại hoàn toàn khác nhau...
Chu Kiến Quốc thấy Giang Khương thật sự đứng trên đó, miệng lưỡi lưu loát giảng về ứng dụng thực tế cấp cứu chấn thương chiến tranh, hơn nữa còn tương đối hấp dẫn mọi người, ít nhất là đám sinh viên xung quanh lúc này đều chăm chú lắng nghe, hoàn toàn cẩn thận chăm chú hơn lúc gã giảng bài. Lúc này sắc mặt Chu Kiến Quốc hoàn toàn trầm xuống.