Binh Vương Thần Bí

Ở Cửu Tứ thành này, có thể được người ta chào hỏi nhiệt tình như vậy, còn được gọi là Viên thiếu, dĩ nhiên chỉ có một người.

Cho nên, mọi người vừa nghe, liền hơi căng thẳng nhìn về phía Giang Khương. Mọi người biết Giang Khương và Viên thiếu này có mày thì không có tao, có tao thì không có mày, giống như kẻ thù sinh tử.

Có điều khi họ nhìn về phía Giang Khương thì thấy Giang Khương vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười. Còn Phan Hiểu Hiểu ngồi bên cũng rất bình tĩnh, dường như không hề căng thẳng vì sự xuất hiện của Viên thiếu này.

Lúc này mấy người cũng chú ý thấy nét bình tĩnh trên mặt Phan Hiểu Hiểu, họ không biết hai ngày trước, Giang Khương đã đánh cho Viên đại thiếu mà trong mắt người khác là không ai dám trêu chọc này một trận.

Mấy người thấy hai người này bình tĩnh như vậy, gần như không coi Viên đại thiếu là gì thì nhìn nhau, rồi cũng bình tĩnh lại. Chỉ có Phan Nghị là thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm bà chị mình mấy cái, không biết bà chị mình sao hôm nay lại bình tĩnh vậy, chẳng lẽ không lo lắng Giang Khương và Viên Nhất Chương lại xảy ra xung đột sao?

Lúc này Viên đại thiếu đang ôm một cô nàng cùng hai người khác đi đến, cũng ngồi lên chiếc ghế mềm đối diện, nhưng không hề chú ý đến đám người bàn Giang Khương.

Nhìn thấy không khí trên bàn hơi quái dị Giang Khương liền mỉm cười, sau đó nâng ly lên nói:

- Nào nào... mọi người uống rượu...

Nhờ hành động này của Giang Khương, không khí trên bàn lập tức trở nên náo nhiệt, mọi người cùng nâng ly rượu lên, cùng Giang Khương chạm ly... cùng nhau hô:

- Chúc mừng!

Sau đó, mọi người đều lần lượt ngửa đầu uống cạn.

Lúc này Viên Nhất Chương ngồi đối diện vừa mới chọn đồ uống xong, nghe thấy âm thanh ồn ào bên kia liền nhíu mày, nhìn sang bên này. Sau khi gã vừa nhìn qua liền thấy gương mặt khiến người ta chán ghét và căng thẳng lại vô cùng quen thuộc dưới ánh đèn vàng lờ mờ.

- Viên thiếu? Sao thế?

Cô nàng bên cạnh cảm thấy Viên đại thiếu đột nhiên cứng đờ vội vàng hỏi.

- Không có gì, không có gì... Uống rượu, nào uống rượu...

Viên Nhất Chương cười lạnh thoáng nhìn Giang Khương đối diện, sau đó đưa tay ôm lấy cô nàng bên cạnh, bưng ly rượu lên, cười nói với anh chàng công tử trẻ tuổi bên cạnh kia:

- Nào, uống...

- Được... Hiếm khi Viên thiếu hăng hái như vậy. Uống rượu, uống rượu...

Vị công tử này ban nãy cũng nhận ra Giang Khương đối diện, dĩ nhiên trong lòng hiểu rõ. Gã biết giờ Viên đại thiếu hình như rất kiêng kỵ Giang Khương, dĩ nhiên gã cũng không lên tiếng, chỉ lo bồi Viên đại thiếu uống rượu vui vẻ.

Còn đám Giang Khương bên này dĩ nhiên cũng thỉnh thoảng lén nhìn bên Viên đại thiếu mấy lần, cũng phát hiện giờ Viên đại thiếu hẳn đã biết sự tồn tại của họ nhưng không hề có biểu hiện gì thì trong lòng cũng thầm bình tĩnh.

Thầm nghĩ: “Xem ra Viên Nhất Chương này lần trước thật sự bị Giang Khương đánh cho sợ rồi, không cả lên tiếng cũng chẳng dám...”

Không bị ảnh hưởng của Viên Nhất Chương, lúc này không khí uống rượu của mọi người cũng càng lúc càng tốt hơn, rất nhanh đã cạn sạch hai ba chai rượu.

- Giang Khương... nào nào... chúng ta uống thêm ly nữa...

Lúc này tâm tình của Phan Nghị cũng tương đối tốt, bưng ly rượu lên cùng uống với Giang Khương thêm một ly.

So với không khí của đám Giang Khương bên này, bên Viên Nhất Chương trầm mặc hơn nhiều. Ngoại trừ hai cô gái thỉnh thoảng bồi hai người uống rượu, Viên Nhất Chương và chàng công tử kia căn bản chỉ tùy tiện trò chuyện vài câu, sau đó buồn bực uống rượu.

có điều hai chai rượu cũng cứ thế uống hết, dần dần sự buồn bực trong lòng Viên Nhất Chương cũng tiêu tan, không khí cũng dần náo nhiệt hơn.

Lúc này đám Giang Khương cũng đã uống kha khá, cảm thấy đầu đã hơi choáng váng. Giang Khương móc điện thoại ra nhìn giờ, thấy đã mười một giờ, liền cười nói:

- Được rồi, ngồi cũng lâu rồđầu. đấy, chúng ta cũng nên về thôi!

Mọi người nghe thấy Giang Khương nói vậy đều gật

Bên Giang Khương vẫy gọi bồi bàn tính tiền...

Viên Nhất Chương đối diện rõ ràng đã uống khá nhiều, ngẩng đầu lên thấy Giang Khương chuẩn bị đi tính tiền, lúc này cũng cười đứng dậy, nhìn Giang Khương, lớn tiếng nói:

- Giang Khương... mày đắc ý lắm à!

Giang Khương đang khoác tay Phan Hiểu Hiểu chuẩn bị rời đi nghe Viên Nhất Chương nói vậy, mày khẽ nhíu lại, sau đó quay người liếc mắt nhìn Viên Nhất Chương một cái.

- Haha... Giang Khương... mày đừng có trừng tao...

Viên Nhất Chương hắc hắc cười lạnh nhìn Giang Khương, nói:

- Mày đừng tưởng rằng ông đây thật sự sợ mày... hừ... mày sẽ không đắc ý được lâu nữa đâu!

Công tử phía sau thấy Viên đại thiếu uống rượu xong bắt đầu nổi bão với Giang Khương thì vọi vàng chạy lên đỡ Viên Nhất Chương, sợ Viên Nhất Chương lại trêu chọc sát tinh này, vội vàng khuyên nhủ:

- Viên thiếu... nào, nào, chúng ta uống rượu, uống rượu đi...

- Đợi chút... đợi chút...

Viên Nhất Chương phất tay đuổi chàng công tử kia đi, sau đó chỉ vào Giang Khương tiếp tục cười lạnh kêu lên:

- Mày chờ đó... mày chờ đó... mày đừng tưởng có người chống cho mày, để mày làm trung tá là giỏi lắm... hừ hừ... Bọn họ cũng chẳng đứng vững được lâu nữa đâu... haha...

- Bổn thiếu tao sẽ đợi ngày mày quỳ dưới đất cầu xin tao...

Viên Nhất Chương lúc này mượn rượu gan lì, nghĩ đến chuyện ông ngoại nói với mình, trong lòng càng thêm hưng phấn, cười lạnh nói với Giang Khương.

Còn công tử đứng phía sau Viên Nhất Chương lúc này vừa kinh ngạc vừa sợ, sợ Giang Khương xông lên đánh cho Viên thiếu một trận.

Giang Khương nhìn vẻ đắc ý của Viên Nhất Chương trong lòng gần như hiểu ra gì đó, lúc này hắn lạnh lùng cười, xoay người rời đi, không để ý thêm đến Viên Nhất Chương.

- Hừ... Viên Nhất Chương này ỷ thế ông ngoại hắn, ở ngoài hoành hành bá đạo... Nhưng đụng phải Giang Khương anh cũng chỉ có thể mượn rượu để rống lên...

Ra cửa, Phan Nghị lạnh giọng cười nói.

Giang Khương cười cười, sau đó nói:

- Thằng nhãi này tuy chỉ là một nhị thế tổ, nhưng nếu thật sự muốn làm chuyện xấu gì, cũng không dễ đối phó..

- Được rồi... Đi thôi... Về sớm nghỉ ngơi đi...

Giang Khương cười thả vòng tay của Phan Hiểu Hiểu ra, nói:

- Đi chậm chút nhé...

- Ừm...

Phan Hiểu Hiểu vẫn không nỡ buông Giang Khương ra, gật đầu, sau đó nói:

- Vậy anh cũng tự cẩn thận một chút...

- Sao? Giang Khương, hôm nay không cần đưa anh về à?

Phan Nghị ở bên cười nói.

Giang Khương cười lắc đầu, nói:

- Hôm nay tự tôi lái xe... không sao...

- Vậy được... anh đi đường cũng cẩn thận nhé...

Phan Nghị cười gật đầu nói.

Sau khi chào mọi người, Giang Khương liền lái xe quay về đại viện Dương gia. Sau khi trở về phòng, hắn tắm rửa sau đó lấy sâm núi ra cắn một miếng nhai trong miệng mới lên giường nằm.

- Phát hiện năng lực sinh vật đặc biệt... bắt đầu hấp thụ... Ngũ Cầm vận khí pháp tự động vận hành bắt đầu...

Cùng với câu thông báo này lóe lên trong đầu, Giang Khương cũng dần ngủ say...

Sáng sớm, Giang Khương rời giường luyện Ngũ Cầm Hí xong đi ăn sáng mới thấy dì La dẫn Tiểu Bảo đến.

- Dì La, khổ cho dì rồi...

Giang Khương rất có lỗi nói.

- Đâu có... Tiểu Bảo ngoan lắm...

Dì La cười nói:

- Dì rất thích nó... Hôm qua nó đi nhà trẻ rất vui...

Giang Khương nghe thấy Tiểu Bảo đi nhà trẻ chơi rất vui thì trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn, sau đó cười ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Bảo nói:

- Tiểu Bảo... con có thích nhà trẻ không?

- Ba... Tiểu Bảo rất thích nhà trẻ... Nhà trẻ có rất nhiều bạn, còn có rất nhiều đồ chơi...

Tiểu Bảo vui mừng ê a nói.

Giang Khương nghe thấy Tiểu Bảo nói vậy thì hoàn toàn yên lòng, sau đó đứng dậy nhìn dì La nói:

- Dì La... Hay là cho Tiểu Bảo học nội trú luôn đi ạ... Giờ cháu chỉ sợ không có thời gian chăm sóc nó, mà cũng không thể cứ làm phiền dì mãi!

- Haizz... có sao đâu? Cho dù dì không có thời gian thì trong nhà còn có nhiều người giúp việc mà...

Dì La cười nhìn Giang Khương, nói:

- Con cứ bận rộn việc của mình đi, yên tâm, Tiểu Bảo đã có bọn dì...

Giang Khương nghe dì La nói vậy chỉ đành cười bất đắc dĩ...

Khi Giang Khương chạy đến bệnh viện thì còn mười lăm phút nữa mới đến giờ làm. Tin tức Giang Khương làm việc ở Bệnh viện đa khoa ba quân chủng đã truyền đi cả bệnh viện. Trên đường đến khoa, thỉnh thoảng có vài y tá lại nhìn chằm chằm Giang Khương, nhìn cho đến khi Giang Khương nhìn lại mới ngọt ngào nói:

- Chào Chủ nhiệm Giang...

- A...a... Chào các cô, chào các cô...

Giang Khương cũng chỉ có thể vừa gật đầu cười, vừa đáp lại.

Lúc này, ông cụ Dương đang ngồi trong văn phòng, nghe thư ký báo cáo...

- Dương lão... bên trên vừa truyền đến vài tin... hình như liên quan đến bác sĩ Giang...

Cụ Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thư ký. Dĩ nhiên, ông biết nếu không phải chuyện rất quan trọng thư ký của mình sẽ không thể thận trọng báo chuyện này với mình.

- Hiện tại bên ngoài có vài phong thanh, nói bác sĩ Giang từ một người bình thường đột nhiên được phong làm trung tá, trong chuyện này có rất nhiều điều khuất tất...

Thư ký cẩn thận trả lời.

- Khuất tất?

Ông cụ Dương hơi sửng sốt, sau đó cười, lãnh đạm nói:

- Vậy bên ngoài còn nói như thế nào?

- Bên ngoài còn có thông tin nói... Chuyện này do Chủ nhiệm Trương của Tổng cục hậu cần trực tiếp hạ lệnh... Còn nói con gái của Chủ nhiệm Trương hình như có quan hệ tương đối tốt với Dương Hán...

Thư ký cẩn thận nói những chuyện này cho ông cụ Dương nghe.

Nghe đến đây, ông cụ Dương đột nhiên cao giọng phá lên cười, hơn nữa vừa cười vừa lắc đầu...

Một lúc lâu sau ông mới cười, nhìn thư ký đang còn nghi hoặc nói:

- Được rồi... Việc này tôi biết rồi, sau này chuyện như vậy anh không cần để ý đến... Tôi muốn xem xem, cuối cùng là do ai gây rối... Tôi thật sự rất tò mò về điều này...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui