Binh Vương Thần Bí

Mong muốn của Chu Thế Dương trong ngày thứ ba rốt cuộc đã tan biến.

Căn cứ theo tình báo của Thiên Y Viện, Bá tước Phoenix đã xuất hiện gần tổng bộ của Huyết tộc. Như vậy ông ta đã thuận lợi đào thoát khỏi mọi sự vây bắt của Hoa Hạ.

Kỳ thật mọi người cũng không có gì bất ngờ. Nếu không cản được đối phương ở Bắc Kinh, như vậy muốn ngăn cản đối phương rời khỏi Hoa Hạ là rất khó khăn. Con đường đào thoát của đối phương ở Bắc Kinh là do Trương Nguyên bày sẵn. Với năng lực của Trương Nguyên, chỉ cần Bắc Kinh chưa hạ lệnh phong tỏa, hai người muốn trốn thoát cũng là chuyện rất đơn giản.

Một khi rời khỏi Bắc Kinh, muốn ra nước ngoài lại càng đơn giản hơn nhiều.

Nhưng Chu Thế Dương vẫn ôm hy vọng có thể tìm được nắp đỉnh trở về. Nếu nắp đỉnh được tìm thấy, với tư lịch, tuổi tác và năng lực của ông ta, nhất định sẽ trở thành tân chủ nhân của Tế Thế Đỉnh.

Ông ta thậm chí còn tưởng tượng đến, là Thiên y sư, hơn nữa còn là chủ nhân của Tế Thế đỉnh, như vậy ngoại trừ Viện trưởng Từ Khải Liễu, toàn bộ Thiên Y Viện đều phải kính ông ta vài phần. Nếu không, với tư lịch và tuổi tác của ông ta, đời này có thể bò lên vị trí top 3 đã là may mắn lắm rồi. Hơn nữa còn phải mất nhiều năm nữa mới được.

Chỉ cần ông ta trở thành đỉnh chủ, tuy nói không có khả năng trở thành Viện trưởng, nhưng vị trí lão nhị, thậm chí tương lai đến Trưởng lão viện, thân phận của ông ta vẫn được tôn sùng đến cực điểm.

Nhưng hết thảy đã tan thành bọt nước.

Không có nắp đỉnh, đại đỉnh làm sao mà nhận chủ? Ông ta làm sao có thể làm đỉnh chủ?

- Căn cứ theo kết quả điều tra, Giang Khương và Sơn Trường của Cổ môn xác thật là có tư giao. Hơn nữa vì cho rằng không có tư cách điều động cao thủ nội viện chúng ta, cho nên đã phải nhờ Tôn Diệu Nguyệt phối hợp điều tra. Tội tư thông Cổ môn là không thể tránh khỏi.

Lưu Mộc Dương mặt không thay đổi đọc biên bản điều tra. Sau khi đọc một đoạn, thấy tất cả mọi người đều không lên tiếng chờ ông nói tiếp, Lưu Mộc Dương liền tiếp tục:

- Nhưng Giang Khương cũng đã liều chết chống cự Bá tước Phoenix của Huyết tộc, đoạt được Tế Thế Đỉnh, đồng thời bức lui người của Cổ môn, lập được công lớn.

- Cho nên, tổng kết cả hai cái, quyết định ghi tội một lần, xem biểu hiện về sau.

Lưu Mộc Dương nói xong, các vị thiên y sư và y sư nhất phẩm đều nhìn nhau, sau đó quay sang nhìn La Thiên Minh không hề lên tiếng. Lần này chỉ là ghi tội, xử phạt xem ra có chút nhẹ. Nhưng mọi người đều biết, đây là nể mặt tổ sư cách đời và La Thiên Minh. Nếu không, Giang Khương thật sự đã bị trục xuất rồi.

Nhưng sau khi Lưu Mộc Dương đọc xong quyết định xử lý, liền quay sang nhìn Chu Thế Dương. Chuyện này cũng chỉ có Chu Thế Dương là phản đối. Hơn nữa, mọi người đều đoán được suy nghĩ của Chu Thế Dương. Lần này Giang Khương gây ra chuyện lớn như vậy, nếu Chu Thế Dương không nhảy ra, như vậy là không được bình thường.

- Tôi phản đối

Mặc dù xếp cuối trong các Thiên y sư, nhưng ý kiến của Chu Thế Dương vẫn rất quan trọng. Nếu như có một vị Thiên y sư phản đối, đồng thời không thể thuyết phục được vị Thiên y sư này thay đổi ý kiến, như vậy quyết định sẽ phải thông qua bỏ phiếu.

Mấy năm gần đây, tình huống như vậy xuất hiện không nhiều ở Thiên Y Viện. Nhưng một khi xuất hiện, cho dù thông qua bỏ phiếu, quyết định vẫn sẽ bị đặt nghi vấn. Đặc biệt là trong tình huống được phòng Giám sát quản lý, sẽ tạo nên ảnh hưởng đối với danh dự của phòng.

Thấy Chu Thế Dương nhảy ra, mọi người đều nhìn ông ta. Điều này không nằm trong dự liệu nhưng cũng không nằm ngoài dự liệu. Vốn Chu Thế Dương luôn đứng ở thế đối lập với hai thầy trò La Thiên Minh, lúc này không nhảy ra còn đợi đến lúc nào?

- Giang Khương cấu kết với Cổ môn, làm cho Tế Thế Đỉnh mất đi nắp đỉnh, không thể nhận chủ, từ đó không phát huy được tác dụng của nó. Tội lớn như vậy, sao có

thể chỉ ghi tội một lần được chứ? Nhất định phải trục xuất khỏi Thiên Y Viện.

Sắc mặt Chu Thế Dương âm trầm, thấp giọng nói.

Nhìn Chu Thế Dương nhảy ra, Lưu Mộc Dương liền gật đầu, sau đó cười nói:

- Lời này của Thiên y sư Chu Thế Dương không sai. Việc xử phạt quả thật có chút nhẹ, nhưng Giang Khương đã liều chết đoạt được Tế Thế Đỉnh, xem như đền bù được một phần sai lầm. .

||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||

- Đương nhiên, quan trọng nhất chính là...

Lưu Mộc Dương thoáng dừng một chút rồi tiếp tục nói:

- Giang Khương đã dùng hành động của mình chứng minh sự trung thành của cậu ấy đối với Thiên Y Viện. Hơn nữa, căn cứ vào điều tra, cậu ấy đã dùng thực lực bản thân đối kháng Bá tước Huyết tộc, thậm chí còn khiến cho đối phương phải xuất ra Nhiên huyết. Bất luận xét từ khía cạnh nào, với tư chất của Giang Khương mà nói, chính là trăm năm hiếm thấy của Thiên Y Viện. Cho nên, sau khi tôi và Viện trưởng Từ Khải Liễu thương nghị, quyết định ghi tội một lần, chờ xem biểu hiện sau này.

- Tuổi Giang Khương vẫn còn non nớt, hơn nữa cũng không phải do bản thân Thiên Y Viện bồi dưỡng, cho nên có một số quan điểm vẫn chưa được rõ ràng. Nhưng tôi nghĩ, đây không phải là vấn đề quá lớn. Cậu ấy đã chứng minh sự trung thành của mình đối với Thiên Y Viện. Tôi nghĩ mọi người hẳn cũng không muốn một nhân tài trăm năm hiếm thấy như vậy lại nửa đường chết non.

- Nhiên huyết? Khiến cho Bá tước Huyết tộc xuất ra Nhiên huyết, thực lực không thể dưới Thiên giai. Cậu ấy mới bao nhiêu tuổi?

- Làm sao có thể?

- Cậu ấy chỉ mới hai lăm hai sáu mà thôi.

Mọi người nghe được lời nói của Lưu Mộc Dương, trong nháy mắt liền sôi trào hẳn lên. Tuy nói, thành viên chính thức của Thiên Y Viện không phải không thể tu luyện được nội khí như vậy, nhưng Giang Khương chỉ mới là y sĩ tam phẩm, với tuổi của hắn mà luyện được như thế là rất kinh khủng. Nội khí đã có thể sánh ngang với cao thủ Thiên giai, tiền đồ sau này là có thể nghĩ.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn lẫn khiếp sợ của mọi người, sắc mặt Chu Thế Dương càng thêm giận dữ. Lưu Mộc Dương đã nói như vậy, nhìn gương mặt mọi người liền biết kết quả. Cho nên, ông ta chỉ tức giận hừ một tiếng, đứng lên đẩy ghế rời khỏi phòng hội nghị.

Nhìn Chu Thế Dương tức giận rời đi như thế, các vị y sư đều sửng sốt, nhưng ai nấy cũng hiểu tính tình nóng vội của Chu Thế Dương. Lúc này, thực lực của Giang Khương vẫn thu hút bọn họ nhiều hơn.

Hội nghị rất nhanh kết thúc. La lão đi đằng sau, nhớ đến Chu Thế Dương, sắc mặt liền biến ảo vài phần, nhưng rồi lại thở dài. Mặc kệ thế nào, nếu hội nghị hội Viện ủy đã quyết định như thế, Chu Thế Dương sẽ không cách nào thay đổi được.

Dù sao Tế Thế Đỉnh đã nhiều năm không thấy, bây giờ Thiên Y Viện sẽ phải tìm biện pháp kiếm nắp đỉnh trở về.

Chu Thế Dương trở về phòng làm việc, tiện tay đóng cửa lại, nheo mắt trầm tư sau bàn làm việc, ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng. Không biết qua bao lâu, liền cầm lấy điện thoại màu đỏ gọi cho một người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui