Binh Vương Thần Bí

Không biết qua bao lâu, Giang Khương chậm rãi đứng thẳng dậy, hít một hơi thật sâu, đưa tay xóa hàng chữ kia đi, sau đó thoát ra khỏi kho dữ liệu. Hắn lại cẩn thận xóa sạch tất cả dấu vết một lần nữa rồi mới cẩn thận xóa hai phần mềm xâm nhập và phần mềm dọn dẹp đi. Cuối cùng, sau khi hắn suy nghĩ một chút mới thêm mật mã cho file nén tương đối kỹ kia rồi cất nó trong một file trong số những file hỗn độn của máy tính.

- Chờ thêm đã... chờ thêm đã... Đội trưởng nói đúng. Con người phải học cách nhẫn nại... Lúc này vẫn chưa an toàn, mình vẫn chưa thể tiếp xúc những tư liệu này... Ít nhất phải thêm một thời gian nữa... Mình là hy vọng cuối cùng của đội, mình nhất định phải sống... Sau này mình còn phải nuôi dưỡng các cha các mẹ đến cuối đời...

- Johnny, hy vọng cậu đừng xài hết tiền của chúng ta. Món tiền này tôi còn phải nuôi rất nhiều người, nếu không đến lúc đó tôi dùng mạng của cậu để bù vào đấy.

Giang Khương dựa vào nghế, nhìn trần nhà, ánh mắt cứng ngắc, lẩm bẩm.

Giang Khương đi tới cạnh toilet, vặn vòi nước, đưa tay vốc một vốc nước lạnh lên khuôn mặt hơi nóng bỏng.

Hắn rửa mặt, quay trở lại trước máy tính, cẩn thận xem lại số tư liệu kia một lượt, sau khi ghi nhớ bộ dạng và ảnh của Chương Bá Vương, Giang Khương mới xóa sạch mớ tài liệu đó đi. Hắn mệt mỏi thở dài một hơi. Đột nhiên hắn hơi do dự, rốt cuộc có nên làm chuyện này hay không.

Mấy ngày nay hắn trở về, chuyện duy nhất khiến hắn hơi lo lắng là bại lộ thân phận của mình. Nhưng, ngoài chiến hữu, không ai biết tồn tại và thân phận của hắn. Hơn nữa, hiện tại có thể cũng chẳng có ai có thể liên hệ hắn với tiểu đội Cô Lang.

Bởi vì mấy năm nay Cô Lang là một đội độc lập bên ngoài, không hề có bất cứ chi viện gì, chỉ dựa vào bản thân để độc lập tác chiến. Khi đó từ lúc nhận được mệnh lệnh của cấp trên truyền đạt xuống bằng một cách đặc biệt liền bị cấp trên lấy lý do giữ bí mật, một lần nữa cắt đứt tất cả liên lạc. Ngay lúc đó tất cả những hành động, tình hình thành viên của Cô Lang đều chẳng có ai biết rõ.

Thậm chí lúc ấy, sau vài năm không nhận được bất kỳ tin tức gì, cấp trên cũng đã nghĩ đội ngũ chấp hành nhiệm vụ này đã thất bại.

Cho tới cuối cùng, tiểu đội Cô Lang bất ngờ hoàn thành nhiệm vụ, khi đội trưởng liên lạc với cấp trên, cấp trên mới mừng rỡ như điên hẹn địa điểm liên hệ.

Nếu nói sơ hở duy nhất thì chỉ có trận đấu súng Nepal năm đó, lúc ấy hắn trùng hợp đi ngang qua và mất tích trong cuộc đấu súng.

Tuy nhiên số người vô tội chết và mất tích hôm đó ít nhất có hơn mười người. Cho dù họ cũng tiến vào quân đội của Nepal, thì ít nhất cũng có vài người chết và mất tích trong hỗn loạn.

Hơn nữa theo lời đội trưởng nói, khi xung đột năm đó bộc phát có hơn mười đội ngũ tham nhiến, lúc đó đều đánh thành một đám hỗn loạn, ngay cả kẻ địch là ai, mọi người đều không rõ. Thậm chí không có ai biết lúc đó Cô Lang cũng có mặt trong đó, cho nên có lẽ sẽ không có ai có thể liên hệ mình với Cô Lang được.

Vào ngày mình trở về nhà, mấy người đó có lẽ cũng lập tức nhận được tin Cô Lang bị tiêu diệt toàn quân. Cho dù lỡ như tư liệu của mình bị bọn họ nhìn thấy, có lẽ cũng không thể liên hệ với Cô Lang.

Với cấp bậc của những người đó, chỉ cần mình không tiếp xúc và truy cứu điều tra những tư liệu kia thì sẽ không thể khiến người ta chú ý đến mình.

Nghĩ tới đây, lúc này Giang Khương mới nhẹ nhàng thở dài. Ban nãy hắn không tra mấy tư liệu kia là chính xác... Đúng, hiện tại mình chỉ là một thằng ranh con đến từ nông thôn có vận khí tốt mà thôi. Trong phạm vi ngoài ngàn vạn dặm sẽ không ai chú ý đến mình.

Giang Khương định thần lại, cuối cùng nhìn máy tính của Hồ lão y sư, nở nụ cười khổ. Mình đã dọn dẹp sạch mấy thứ linh tinh, Hồ lão y sư sẽ không phát hiện ra chứ?

Giang Khương tiện tay xóa hai phần mềm diệt virus và dọn dẹp kia, thầm nói:

- Với kiến thức máy tính của Hồ lão y sư, cùng lắm là chỉ cảm thấy tóc độ của máy tính đột nhiên nhanh hơn, hẳn sẽ không nhận ra được điều gì khác đâu nhỉ...

Nhìn thấy trời đã gần sáng, đã trì hoãn hơn hai tiếng rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi.

Mặc dù lăn lộn bên ngoài đã nhiều năm, nhưng thói quen ưa sạch sẽ của Giang Khương từ nhỏ vẫn chưa thể cải thiện. Bất kể thời tiết như thế nào, trên cơ bản mỗi ngày hắn đều phải tắm rửa, trừ phi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ không còn cách nào khác.

Chỉ cần có điều kiện thì hắn nhất định phải tắm rửa. Giờ hắn sống ở phòng khám, điều kiện cũng không tệ lắm. Trong phòng còn có nhà vệ sinh và máy nước nóng. Đây chính là điều khiến Giang Khương hài lòng nhất.

Sau khi thoải mái tắm nước nóng, tẩy sạch uể oải của cơ thể, Giang Khương nằm trên giường một lúc lâu vẫn chưa thể ngủ được. Vào lúc hắn đang mơ màng, đột nhiên dưới lầu vang lên tiếng “két” khe khẽ.

Mày Giang Khương nhẹ nhàng nhướn lên, chậm rãi mở to hai mắt.

Thính lực của Giang Khương hiện nay rất tốt, đương nhiên... tốt này chỉ là tốt hơn một chút so với người bình thường thôi. Nhưng tốt hơn một chút cũng đủ để giúp hắn nghe thấy rõ âm thanh khe khẽ này.

Hắn nhận ra rất rõ, âm thanh ban nãy là âm thanh chai thuốc tiêm thủy tinh nhỏ bị giẫm vỡ, và động tĩnh này có lẽ không phải do chuột gây ra.

“Đến trộm sao?” Giang Khương nhíu mày, thật sự không nghĩ ra tên trộm nào lại tìm đến phòng khám? Trong phòng khám này trừ thuốc và vài dụng cụ ra thì chẳng có thứ gì đáng tiền cả. Mắt mũi tên trộm này thế nào vậy? Sao lại nhắm vào phòng khám?

- Chẳng lẽ nghe nói chân ông nội đây bị thương không tiện cho nên mới cố ý đến bắt nạt ông đây?

Giang Khương sờ mũi, cũng không thể loại trừ khả năng này. Giờ trộm tìm đến cửa, một người bị thương như mình muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp.

Giang Khương cười nhạt. Hôm nay tâm trạng của hắn hơi bực bội. Giờ tên nào lại tự tìm đến cửa cho hắn trút giận đúng là số hẻo quá.

Hắn lập tức cẩn thận rời giường, sờ soạng mặc quần vào, sau đó mở cửa phòng, nhẹ nhàng đi xuống lầu.

Giang Khương cẩn thận xuất hiện ở cầu thang, sau đó híp mắt nhìn xung quanh. Hắn nhanh chóng tìm được mục tiêu.

Quả thật, có một bóng người đang ở trong phòng thuốc, hình như đang tìm kiếm gì đó.

- Xin chào... xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?

Giang Khương lặng lẽ không một tiếng động bước đến, nhẹ nhàng mở đèn, mỉm cười nói.

Bóng người đang tìm kiếm gì đó kia dường như bị ánh đèn đột nhiên bật lên làm cho sửng sốt, cả người cứng đờ, sau đó chậm rãi xoay người lại.

Nhìn người đó, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười của Giang Khương thoáng chốc cũng sửng lại.

- Cô... cô... thế này là sao? Sao...

Tuy thần kinh của Giang Khương rất vững nhưng nhìn thấy người trước mặt, còn trong bộ dạng thế này, hắn bất giác mở to hai mắt, há to miệng, ngạc nhiên hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui