Binh Vương Thần Bí

- Mày... mày... tao liều mạng với mày...

Thiên y sư Chu Thế Dương tức giận công tâm, nhìn bãi nước miếng dưới chân mình, lão cảm thấy máu toàn thân xông thẳng lên đầu, “ộc” một tiếng, lão muốn xông lên liều mạng với Giang Khương.

Thiên y sư Từ Khải Liễu và Thiên y sư Lưu Mộc Dương bên cạnh lanh tay lẹ mắt kéo Thiên y sư Chu Thế Dương lại. Thiên y sư Chu Thế Dương đã quá mất mặt rồi. Giờ nếu bị Giang Khương hành cho trận nữa, không chỉ lão không còn mặt mũi để lăn lộn, mà mọi người cũng không thể không lên dạy dỗ cho Giang Khương một trận, trước là để báo thù Thiên y sư Chu Thế Dương, sau là để thu dọn chuyện này.

Thiên y sư Chu Thế Dương bị Thiên y sư Từ Khải Liễu và Thiên y sư Lưu Mộc Dương kéo lại mới tỉnh táo lại, nhìn Giang Khương vẻ mặt đầy tiếc nuối bên kia, không kìm được lại đưa tay lau mặt một cái. Thực sự không hiểu vì sao hôm nay mình kích động như vậy, hoàn toàn không bình tĩnh như thường ngày, suýt chút nữa lại tự dâng tới cửa cho người ta tẩn một trận ồi.

Giang Khương nhìn Thiên y sư Chu Thế Dương bị Thiên y sư Từ Khải Liễu là Thiên y sư Lưu Mộc Dương kéo lại thì thật sự vô cùng tiếc nuối. Kể ra ban nãy hắn đã âm thầm dùng thiên phú “Mê hoặc”. Hắn phát hiện chi cần mình ở gần Tề Thế Đỉnh, các thiên phú của mình tương đối dễ sử dụng. Ban nãy hắn vừa mới đầu độc thiên y sư chu thế dương, không ngờ kết quả lại không tệ. Có điều vẫn chưa thật sự thành công, điều này khiến người ta hơi tiếc nuối.

- Viện trưởng Từ... Chẳng lẽ cô để mặc thằng nhóc này làm nhục tôi như vậy sao?

Thiên y sư Chu Thế Dương cảm thấy mình quá nhục nhã, liền quay về phía Viện trưởng Từ tức giận chất vấn.

Lúc này Thiên y sư Từ Khải Liễu mặt vô cùng giận dữ vội vàng nháy mắt với La Thiên Minh. Giờ nếu còn để Giang Khương làm ồn ào nữa thì thật sự không cách nào dàn xếp được.

Đúng như dự đoán, bà vừa nháy mắt xong, Hồ Quang Dương bên kia đã nhảy ra, tức giận kêu lên:

- Càn rỡ... phản rồi, phản rồi... Thật là lật trời, Viện trưởng Từ, chẳng lẽ cô cứ để mặc thằng nhãi này coi thường tôn trưởng như vậy sao?

Thiên y sư Từ Khải Liễu sắc mặt khó coi hung hăng trợn mắt nhìn La Thiên Minh một cái, thấy La Thiên Minh vội vàng lên khuyên Giang Khương. Lúc này bà mới trầm giọng nói:

- Viện trưởng Hồ... Chuyện này sẽ do Hội đồng viện xử lý, Viện trưởng Hồ không cần gấp gáp...

Hồ Quang Dương thấy vẻ mặt không lo lắng của Thiên y sư Từ Khải Liễu thì hừ một tiếng, không nói tiếp nữa. Dẫu sao giờ lão cũng không phải Viện trưởng Thiên Y viện, chuyện này đúng là không tới phiên lão xử lý. Có điều lão nhìn thấy La Thiên Minh bước lên trước thì lại lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, chỉ cần thằng nhãi này còn dám nhảy lên lần nữa, lão chắc chắn sẽ thu thập hắn.

Giang Khương dĩ nhiên không ngu. Ban nãy hắn làm vậy chẳng qua chỉ để phô diễn chút thực lực, tránh mấy lão già cao cao tại thượng này không coi hắn ra gì thôi. Bản thân hắn còn thân phận Y sư nhất phẩm thành viên chính thức của Thiên Y viện, cộng thêm chủ Tề Thế Đỉnh, còn cả thực lực cao thủ Thiên vị, tuổi chưa đến ba mươi. Tất cả những thứ này cộng lại khiến hắn đủ sức ứng đối với những người này. Dù sao Tề Thế Đỉnh ở đây, hắn không đồng ý, không ai có thể cướp đi được. Thực lực mới là nền tảng để có tư cách nói chuyện!

La lão y sư vừa khuyên hai câu, Giang Khương lập tức nhảy xuống đất.

Giang Khương vừa nhảy khỏi đỉnh liền đưa mắt nhìn Thiên y sư Từ Khải Liễu đang nhìn mình chằm chằm, cười nói:

- Được rồi, được rồi, Viện trưởng... đùa thôi, đùa thôi mà...

- Đùa, thằng nhãi cậu còn dám đùa...

Thiên y sư Từ Khải Liễu cảm thấy tên trước mặt càng ngày gan càng lớn, ra tay đánh Thiên y sư mà vẫn nói là đùa thôi.

Giang Khương thấy mấy Thiên y sư sắc mặt âm trầm nhìn mình thì cũng nghiêm túc lại, trầm giọng nói:

- Được, vậy thì không đùa. Tôi thân là chủ của Tề Thế Đỉnh, trong lúc tôi mất tích, mọi người chọn chủ đỉnh khác tôi cũng hiểu, nhưng giờ tôi về rồi... mọi người đừng có ý đồ với đồ của tôi nữa...

- Có ý đồ với đồ của mày?

Thiên y sư Chu Thế Dương tức giận nói:

- Tề Thế Đỉnh là Trấn viện chi bảo của Thiên Y viện ta, sao gọi là đồ của mày?

- Tôi cướp về, tôi sửa nó, giờ tôi vẫn là chủ của Tề Thế Đỉnh... Nó không phải của tôi chẳng lẽ là của ông?

Giang Khương khoanh tay trước ngực, lãnh đạm nói:

- Tôi là Y sĩ nhất phẩm của Thiên Y viện, thân là chủ Tề Thế Đỉnh, sau này sẽ luyện đủ các loại đan dược cho Thiên Y viện... Thiên y sư Chu Thế Dương ông không cần có ý đồ với đồ của tôi nữa là được...

- Mày... mày... một thằng nhãi còn hôi sửa như mày, mày không có căn cơ về luyện đan, tuổi tác lại trẻ, đợi mày trở thành Luyện đan sư thật sự thì phải mất bao nhiêu năm nữa... Những loại đan dược cao cấp Thiên Y viện ta cần phải luyện gấp sao có thể chờ được mày? Vì vậy.... đương nhiên phải đổi chủ đỉnh...

Thiên y sư Chu Thế Dương nghĩ tới tích góp cả đời kia của mình thì muốn rơi cả nước mắt. Lão thật sự sốt ruột ruột, vội vàng nhìn Hồ Quang Dương và Mạnh Thiên Phong cầu viện. Hai người này đã nhận đan dược của lão, lúc này cũng không thể không ra mặt.

Hồ Quang Dương vốn đã ngồi cùng thuyền với lão, nhìn thấy ánh mắt của Thiên y sư Chu Thế Dương thì vội vàng nhảy ra, hét ầm lên:

- Đây là lý do chính đáng. Giờ Thiên Y viện ta đang đối mặt với nguy hiểm lớn, cần phải để người có năng lực hơn đảm nhiệm vị trí chủ đỉnh giải quyết chuyện này... Một thằng nhỏ còn hôi sửa thì có tư cách gì mà trộm vị trí này?

- Trộm? Tôi đường đường chính chính làm chủ cái đỉnh này, ông không phục à? Không phục thì một đấu một đi?

Giang Khương vừa nhìn thấy cái mặt già của Hồ Quang Dương là thấy không thoải mái. Cái lão già phiền phức không có chuyện thì đi gây chuyện này lập tức trố mắt nhìn, hừ giọng quát:

- Muốn đánh nhau hay luyện đan dược... Tùy mày chọn... Đỡ để mày nói tao già đầu còn bắt nạt mày!

Sau khi mắng xong, Hồ Quang Dương tức giận nhận lời thách đấu. Giang Khương toét miệng cười một tiếng, đưa tay vỗ Tề Thế Đỉnh bên cạnh, hừ một tiếng nói:

- Có tư cách hay không, chúng ta dựa vào bản lĩnh nói chuyện, dựa vào miệng thì được gì!

- Mày... càn rỡ...

Hồ Quang Dương tay run run., đang định lên tiếng bảo Thiên y sư Từ Khải Liễu trừng trị Giang Khương thì nghe một giọng nói uy nghiêm từ bên cạnh truyền đến:

- Được, hay cho câu dựa vào bản lĩnh nói chuyện!

Nghe thấy giọng nói này, Hồ Quang Dương và Thiên y sư Chu Thế Dương sững sốt một chút, quay đầu nhìn, thấy Trưởng lão Mạnh Thiên Phong luôn bình tĩnh quan sát không lên tiếng lúc này nhoẻn miệng cười, nhìn về phía Thiên y sư Từ Khải Liễu nói:

- Khải Liễu, giờ đúng là hậu sinh khả úy... Haha... Nhớ lúc tôi còn ở cái tuổi của nó, vẫn chỉ là một Y sĩ thực tập, chỉ có thể dè dặt đi sau lưng sư phụ nghe giảng bài. Không ngờ thanh niên bây giờ đã có năng lực để khiêu chiến với Thiên y sư... Không tệ, không tệ!

- Xin lỗi xin lỗi, Mạnh trưởng lão... Đúng là do dạy dỗ không nghiêm, dạy dỗ không nghiêm...

Tuy Thiên y sư Từ Khải Liễu nhận ra Mạnh trưởng lão nói lời này rất vui vẻ nhưng trước mặt Mạnh trưởng lão này bà không dám khinh thường. Vị Mạnh trưởng lão này chiếm vị trí Trưởng lão thủ tịch hơn ba mươi năm, không phải người Hồ Quang Dương có thể so sánh được.

- Chẳng có gì mà dạy dỗ với không dạy dỗ cả. Thiên Y viện chúng ta mấy năm nay thực sự danh tiếng quá lớn, hơn nữa hầu hết các thành viên cũng an nhàn qua ngày, đi theo quy cũ, khiến gần trăm năm nay không hề xuất hiện nhân vật nào quá mức vượt trội. Ngay cả vài đan dược không có Tề Thế Đỉnh cũng không cách nào luyện ra được. Cũng may mấy chục năm qua cũng không xuất hiện vấn đề gì quá lớn mới giữ được thanh danh cho Thiên Y viện ta. Có điều bây giờ vì vấn đề đan dược cao cấp, tối đa cũng có thể duy trì thanh danh được thêm hai mươi năm. Chỉ vì không có người kế thừa mà làm ra chuyện như thế này, đúng là đáng xấu hổ...

Mạnh trưởng lão thở dài, sau đó nhìn Giang Khương một chút, tiếp tục nói:

- Thằng nhóc này thực lực không tệ, kích động cũng có, lá gan cũng không nhỏ, vẫn được coi là một nhân tài...

- Vậy hôm nay tôi cũng châm chước một chút...

Ông tiếp tục gật đầu với Thiên y sư Từ Khải Liễu, nói:

- Nếu thằng nhóc này đã dám nói vậy thì đồng ý với nó đi... Trong năm ngày luyện chế ra năm loại đan dược hạ phẩm, ba loại đan dược trung phẩm, hai loại đan dược thượng phẩm... Nếu thành công, Tề Thế Đỉnh này thuộc về nó, nếu không thành công... phải nhường Tề Thế Đỉnh lại...

Thiên y sư Chu Thế Dương nghe Mạnh trưởng lão đưa ra lời hứa như vậy mặt liền biến sắc, kinh giọng nói:

- Mạnh trưởng lão...

- Hử?

Mạnh trưởng lão nhướn mày, nhìn về phía Thiên y sư Chu Thế Dương. Thiên y sư Chu Thế Dương thấy thế trong lòng căng thẳng, vội vàng im miệng. Mạnh trưởng lão này không giống Hồ Quang Dương, lão không dám đối kháng đối phương.

Thiên y sư Từ Khải Liễu nghe vậy khẽ cau mày rồi ngẩng đầu nhìn Giang Khương một cái, thấy Giang Khương sắc mặt không đổi, cũng chậm rãi gật đầu, nói:

- Mạnh trưởng lão nói đúng, nếu vậy thì nghe theo Mạnh trưởng lão đi!

Mạnh trưởng lão thấy Thiên y sư Từ Khải Liễu không phản đối liền khẽ mỉm cười, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, nhìn về phía Giang Khương, trầm giọng nói:

- Cậu nhóc? Thế nào? Nếu cậu đồng ý, chỉ cần vượt qua được thử thách, Tề Thế Đỉnh này là của cậu, sau này tuyệt đối không ai dám có ý đồ với đồ của cậu nữa. Nếu không bằng lòng, vậy thì Tề Thế Đỉnh này, cậu không thể giữ được...

Mọi người nghe Mạnh trưởng lão nói vậy liền xôn xao, nhìn về phía Giang Khương. Nhiều loại đan dược như vậy muốn làm được không đơn giản. Từ cơ bản đến cao cấp, muốn luyện chế được chúng, nếu không phải Luyện đan sư cao cấp thật sự thì không thể nào luyện chế được.

Tuy lần trước Giang Khương hình như đã từng luyện chế Nguyên Phong Đan, nhưng cũng chỉ luyện chế có một loại. Giờ nhiều loại thế này hoàn toàn phải dựa vào bản lĩnh thật. Mười loại đan dược từ thấp đến cao, đồng nghĩa với toàn bộ kỳ khảo hạch từ Luyện đan sư cấp thấp đến Luyện đan sư cấp cao.

Giang Khương thì nhẹ nhàng cười khẽ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, gật đầu cười nói:

- Được, mười loại thì mười loại... Trong năm ngày tôi sẽ luyện chế ra, nhưng không thể hạn chế số vật liệu tôi sử dụng...

- Vật liệu sử dụng?

Mạnh trưởng lão cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Thiên y sư Từ Khải Liễu bên cạnh:

- Cái này phải xem ý Viện trưởng các cậu...

Nghe vậy, Giang Khương vội nhìn sang Thiên y sư Từ Khải Liễu với ánh mắt trông mong. Nếu hạn chế vật liệu sử dụng thì phiền phức lắm.

Thiên y sư Từ Khải Liễu nhìn thấy bộ dạng lấy lòng này của Giang Khương thì khẽ hừ một tiếng nói:

- Dược liệu hạ phẩm không hạn chế, dược liệu trung phẩm hạn chế năm phần, dược liệu thượng phẩm hạn chế ba phần...

- Không phải chứ... Viện trưởng... dù là Luyện đan sư cao cấp tỷ lệ luyện thành công đan dược cao cấp cũng không quá 50% mà... ngài cho có ba phần...

Giang Khương trông mong nhìn Thiên y sư Từ Khải Liễu nói.

- Hừ... mày cho rằng dược liệu thượng phẩm trong viện thật sự nhiều vậy sao? Ba phần đã là Viện trưởng phá lệ khai ân rồi...

Thiên y sư Chu Thế Dương bên cạnh thấy đã không thể nào vãn hồi được, vội vàng mặt lạnh lên tiếng ngăn cản. Nếu thật sự để Thiên y sư Từ Khải Liễu cho thêm vài phần, nói không chừng thằng nhãi này sẽ thật sự qua ải. Đến lúc đó mình thật sự mất cả chì lẫn chài rồi.

- Được thôi... ba phần thì ba phần...

Giang Khương nhún vai một cái, không để ý lắm. Thiên y sư Chu Thế Dương thấy thế tim lại đập như trống trận...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui