Binh Vương Thần Bí

- Thất bại...

Vu Phượng Minh ngửi mùi hương hỗn tạp nhàn nhạt xuất hiện sau khi ngưng hương trong lò luyện đan liền nhẹ nhàng thở dài. Quả nhiên Đan dược siêu phẩm không dễ luyện chế. Mặc dù Giang Khương đã hoàn thành được 2/3 nhưng đến bước cuối cùng vẫn xuất hiện vấn đề.

- Rửa lò luyện đan...

Một giọng nói đạm mạc, không chút chần chừ do dự lại một lần nữa truyền tới. Dường như cảm xúc của Giang Khương không hề bị lần luyện đan thất bại này làm ảnh hưởng.

Vu Phượng Minh hít một hơi thật sâu, ấn nút rửa lò luyện đan, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng người cao ngất đứng yên đó mấy tiếng đồng hồ không di động, trong mắt lộ ra một tia khó diễn tả được bằng lời.

Trước kia ông ta chưa từng tiếp xúc với người thanh niên này, cho dù đối phương kế nhiệm vị trí chủ Tề Thế Đỉnh thì chẳng qua cũng chỉ khiến ông ta hơi hiếu kỳ, tìm hiểu sơ tư liệu đối phương, sau đó ông lại tiếp tục vùi đầu vào chuyện luyện đan. Nhưng bây giờ ông mới phát hiện, càng tiếp xúc với người thanh niên này nhiều, đối phương càng khiến mình chấn động mạnh.

Một người trẻ tuổi như vậy mà khi luyện đan có thể hoàn toàn đặt hết tâm tư vào đó, không hề để ý đến thế giới bên ngoài, ngay cả cơ thể của mình đứng mấy giờ đồng hồ có thể khiến huyết mạch không thông hoặc không thoải mái mà cũng không hề để ý. Thậm chí dưới chân không hề xê dịch lấy một chút. Tập trung tinh thần đến như vậy mà ngay cả chuyện đan dược thành bại cũng không chút ảnh hưởng đến hắn. Chỉ cần khi hắn đã có đủ trình độ rồi thì có đan dược gì mà hắn không luyện được nữa?

Lúc này cuối cùng Vu Phượng Minh cũng tin, vị chủ Tề Thế Đỉnh trẻ tuổi này có lẽ đúng là người duy nhất trong Thiên Y viện có thể luyện chế được Đan dược siêu phẩm. Chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian, không cần quá nhiều, có lẽ chỉ cần thêm vài tháng là hoàn toàn có thể.

Nhớ lại suy nghĩ muốn bật cười ngạc nhiên của mình khi biết đối phương muốn luyện Đan dược siêu phẩm cùng với sự nghi ngờ của mình khi thấy Từ Khải Liễu dám phê duyệt, Vu Phượng Minh không khỏi âm thầm lắc đầu cười khổ. Có vài thứ đúng là không thể nào suy đoán theo lẽ thường.

- Soạt soạt soạt...

Tiếng rửa lò luyện đan chậm rãi truyền tới, sau khi rửa sạch những mảnh vụn thuốc còn sót lại, sau đó súc nước hai lần, rửa sạch sẽ lò luyện đan rồi cuối cùng phơi trên ngọn lửa cho bốc hơi, bốc hơi sạch hơi nước còn trong lò...

Nhìn Giang Khương đứng yên ở đó giống như không khí, không hề có chút sinh cơ nào tồn tại, ngoại trừ một câu “Rửa lò luyện đan” thì không hề có động tĩnh gì, cứ đứng yên ở đó. Luyện đan sư Vu Phượng Minh muốn nói nhưng lại thôi. Ông muốn khuyên Giang Khương ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không tiện lên tiếng. Bởi vì bây giờ ông không biết Giang Khương đang ở trong trạng thái gì.

Nếu như lúc này Giang Khương đang tổng kết nhớ lại lúc luyện lò đan dược trước, vậy thì lên tiếng lúc này cũng rất dễ ảnh hưởng đến đối phương.

Cho nên, Luyện đan sư Vu Phượng Minh sau khi hít một hơi thật sâu vẫn kìm lại. Kinh nghiệm dày dặn khiến ông quyết định im lặng chờ đợi, chỉ làm một trợ thủ luyện đan đơn thuần chứ ông không muốn tự cho mình là có kinh nghiệm rồi đi ảnh hưởng đến đối phương.

- Bột Nham Ưng Sí, tính dính. Sau khi cho dược, ngưng tụ tất cả dược tính của dược vật, tốc độ ngưng hương quá nhanh...

Trong đầu Giang Khương đang xoay chuyển tính toán và phân tích, thống nhất với kinh nghiệm của những chủ đỉnh cũ trong ký ức để tổng kết tìm ra vấn đề của mình nằm ở đâu. Hắn phải làm như vậy, bởi vì tuy dược liệu của Thanh Vân Đan còn tương đối đủ, nhưng cũng chỉ có chừng đấy, phải bớt lãng phí một chút, sau này mới có thể luyện thêm được một lò nữa. Thêm một lò Thanh Vân Đan đối với Thiên Y viện mà nói là thêm một chút tích góp, thêm một chút đảm bảo. Ai biết mấy chục năm sau, vật liệu của Thanh Vân Đan còn có thể sản xuất được nữa không.

- Cho dược vào hơi sớm.

Lửa hơi yếu, không kịp thời thúc đẩy tất cả dược tính của thuốc, dẫn đến tốc độ ngưng hương quá nhanh...

Sau khi tính toán và xác nhận vài lần, ánh mắt Giang Khương lóe lên một cái, xác định được nguyên nhân thất bại của lò đan dược này. Hắn ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, lên tiếng nói:

- Chuẩn bị bắt đầu lần thứ hai...

- Bắt đầu lần thứ hai?

Vu Phượng Minh nghe Giang Khương nói vậy thì vui mừng một chút rồi kinh ngạc. ban nãy mới tốn năm sáu tiếng đồng hồ luyện chế xong lò thứ nhất, giờ đã bắt đầu lò thứ hai? Chẳng lẽ Giang Khương điên rồi sao?

Vu Phượng Minh không biết luyện chế một lò Đan dược siêu phẩm này tốn biết bao nhiêu tinh thần, nhưng đối với ông mà nói, cho dù là đang ở trạng thái tốt nhất, sau khi luyện chế một lò Đan dược thượng phẩm cũng phải nghỉ ngơi mấy giờ, mới có thể mở luyện lò đan dược thứ hai. Dù sao thì đúng là quá hao tổn tinh thần.

Giờ Giang Khương lại đang luyện chế Đan dược siêu phẩm, luyện chế một lò Đan dược siêu phẩm này ít nhất phải gấp đôi một lò Đan dược thượng phẩm ấy chứ? Giang Khương chỉ vừa mới luyện chế xong một lò Đan dược siêu phẩm, tuy không thành công, nhưng chắc chắn là vẫn tiêu hao tinh thần. Giờ Giang Khương không thèm nghỉ ngơi đã bắt đầu chuẩn bị luyện chế lò thứ hai, như thế này không hợp lý, cũng không hợp quy tắc.

- Y sĩ Giang Khương... Tôi đề nghị cậu nghỉ ngơi một chút, giờ không thích hợp để lập tức bắt đầu lần thứ hai!

Lời của tiên sinh Vu Phượng Minh tương đối thành khẩn.

- Không cần... Bây giờ bắt đầu lần thứ hai ngay đi!

Giang Khương vẫn lãnh đạm nói, trong giọng nói không chút dao động, nhưng cũng không cho phép Vu Phượng Minh lão tiên sinh từ chối.

Vu Phượng Minh lão tiên sinh vốn định tiếp tục lên tiếng ngăn cản lập tức chần chờ, ánh mắt lóe lên một cái, sau đó trầm giọng nói:

- Được, chuẩn bị bắt đầu lần thứ hai!

Là một Luyện đan sư già, ông không rõ tình hình trước mắt, hơn nữa những gì vị chủ nhân Tề Thế Đỉnh trẻ tuổi này thể hiện đều vượt qua sức tưởng tượng của ông. Cho nên trong nháy mắt Luyện đan sư Vu Phượng Minh đã nghĩ thông suốt, không lên tiếng bày tỏ ý kiến của mình nữa mà thành thật làm một trợ thủ giỏi nhất.

- Nước ba ngàn...

Giọng của Giang Khương vẫn rất bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng vì lò đan dược thất bại trước, đưa ra chỉ thị cho Luyện đan sư già Vu Phượng Minh đâu ra đấy.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, Luyện đan sư già Vu Phượng Minh dần cảm thấy an tâm. Vì đã luyện đan được hơn một nửa, lúc này lời nói của Giang Khương rất dứt khoát, không khác gì trạng thái khi luyện lò trước, dường như không hề có chút cảm giác uể oải.

- Bỏ 300gr Nham Ưng Sí...

Vừa bỏ Nham Ưng Sí vào, Luyện đan sư già Vu Phượng Minh nghiêm mặt, lò ban nãy gặp khúc mắc ở đây. Lần này không biết như thế nào...

- Bắt đầu ngưng hương...

Luyện đan sư già Vu Phượng Minh cảm thấy lần này hình như ngưng hương chậm hơn lần trước một chút thì tinh thần khẽ chấn động. Xem ra thời gian và lửa lần này đã nắm chắc hơn lần trước, có điêu không biết có thể vượt qua ải được không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui