Giang Khương cúi đầu nhìn năm vết máu sâu trước ngực, trên gương mặt lãnh đạm không chút kinh sợ, chỉ lẳng lặng đưa đao lên ngang ngực, nhìn chằm chằm Hầu tước Robert với gương mặt cổ quái phía đối diện.
Hầu tước Robert nhìn chằm chằm tay trái mình, nhìn những giọt máu đỏ thẫm dính trên móng tay trái mình, sắc mặt cực kỳ cổ quái, trong mắt dường như có hưng phấn, cũng có nghi ngờ, còn có tò mò.
Lão dè dặt đưa tay đến gần chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái, trên mặt trong nháy mắt lộ vẻ thèm thuồng. Chẳng qua khi lão nhìn xung quanh, thấy đám thuộc hạ đang nhìn mình chằm chằm thì thoáng chần chờ một chút.
Nhưng lão chỉ thoáng chần chờ một chút., sau đó vẫn không thể kháng cự được sự dụ hoặc của mùi thơm kỳ lạ trên đầu ngón tay kia. Lão dè dặt đưa ngón trỏ đến trước đôi môi đỏ thẫm, bỏ vào trong miệng, chậm rãi hút một cái.
Robert vừa nhẹ nhàng hút một chút thì trên gương mặt tái nhợt lập tức trở nên đỏ ửng, sau đó lão ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu nhìn Giang Khương vẫn đang làm động tác phòng vệ ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy tham lam cùng vẻ hưng phấn.
Lão bất chấp thể diện dè dặt liếm sạch năm ngón tay, cuối cùng còn chưa thỏa mãn đưa lưỡi liếm môi một cái, lúc này mới nhìn về phía Giang Khương ở đối diện, cười âm hiểm nói:
- Cuối cùng tao cũng hiểu tại sao Fini bằng lòng trả cái giá lớn như vậy vì mày... Thằng nhóc, ngoan ngoãn trở về với tao, tao sẽ không giết mày!
Trả lời Hầu tước Robert, chỉ có một đao, một đao nhanh như chớp.
Thân hình Hầu tước Robert chợt lui lại, đồng thời tay đánh ra, lúc này mới may mắn đẩy văng một đao của Giang Khương chỉ cách con mình vài centimet ra.
- Không tệ, không tệ...
Hầu tước Robert nhìn Giang Khương đang lui ra sau cười lạnh một tiếng:
- Có thể ép tao thụt lùi đã đủ để mày ra ngoài khoe khoang rồi... Có điều với trình độ này mà muốn giữ bọn tao lại thì vẫn còn kém một chút.
Robert nhẹ nhàng thở ra một hơi, huyết quang trong mắt sâu hơn, nhìn Giang Khương, âm hiểm cười nói:
- Được rồi... Thời gian không còn nhiều nữa, mày ở lại đi nhé!
Hầu tước Robert vừa nói xong, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất khỏi chỗ cũ. Giang Khương dùng hai tay đưa đao chắn ngang trước ngực theo bản năng, sau đó quơ đao chém ra.
“Keng” một tiếng, Giang Khương chỉ cảm thấy hai tay chấn động mạnh một cái, sau đó cả người không tự chủ bay ra ngoài, trong đầu bắt đầu lóe lên một dãy số liệu.
Là kẻ thuộc cấp Hầu tước của Huyết tộc, tuy họ không am hiểu sức mạnh nhất, nhưng khi đối phương toàn lực tung đòn, tố chất cơ thể và sức lực của Giang Khương cũng không đủ để đối kháng trực diện.
Mũi chân chạm mạnh trên đất đồng thời xoay một vòng để làm tiêu tan sức mạnh kia, đồng thời cố gắng ép cảm giác muốn ói ở ngực, nghiến răng một cái, mượn sức mạnh toàn thân, trường đao trong tay lại một lần nữa chém về phía trước.
Sau cái nghiến răng này, cảm giác tắc nghẹn ở ngực cũng được khơi thông hoàn toàn. Đồng thời, một đao hắn chém xuống này ở múi đao mang theo khí tức sắc bén, đánh về phía Hầu tước Robert. Mắt lão cũng đông cứng lại, không dám lơ là, lắc mình tránh được một đao.
Một đao này của Giang Khương rơi vào chỗ trống, khí tức trên người dường như đều phát tiết hết vào một đao này, cả người cảm thấy vô cùng yếu ớt.
Khóe miệng Hầu tước Robert nhếch lên, nở nụ cười đắc ý, một lần nữa lắc mình. Trong nháy mắt lão đã vọt đến trước mặt Giang Khương, một trảo chụp lấy cổ Giang Khương. Chỉ cần một trảo này của lão chụp trúng, lần này nhiệm vụ sẽ hoàn thành mỹ mãn.
Đám Bá tước Fitt ở cạnh cầm đao phòng bị lúc này cũng đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt đều lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.
Xem ra mọi người có thể lên nhanh chóng lên đường rời khỏi nơi này rồi.
Có điều, trên đời này có rất nhiều chuyện bất ngờ, vui quá hóa buồn cũng là chuyện thường xuyên gặp phải...
- A...
Một tiếng hét thảm vang lên khiến tim mọi người đều siết lại. Cho dù là đám Huyết tộc ở hiện trường hay các y sư đang ở Phòng chỉ huy tác chiến Thiên Y viện ở xa đều căng thẳng vì tiếng kêu thảm bất thình lình này.
Có điều những người trong Thiên Y viện không biết tình huống gì nhưng đám Huyết tộc ở hiện trường thì thấy rõ ràng, từng sắc mặt hết sức kinh hãi..
- Tít... Thiên phú Tàng phong hoàn thành, năng lượng tiêu hao 5%, hiện tại tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ tám là 71%...
Trong đầu Giang Khương vang lên thông báo này. Giang Khương ôm đao, lẳng lặng đứng đó, giống như nửa cánh tay trước mặt không phải do hắn chém xuống vậy. Và cánh tay này giống như cũng chỉ là cánh tay của một đối thủ bình thường chứ không phải cánh tay của một Hầu tước Huyết tộc cường đại.
- Mày... mày...
Gương mặt Hầu tước Robert nhợt nhạt, cặp mắt máu đỏ nhìn chằm chằm Giang Khương, nắm chặt cánh tay phải bị chém đứt của mình, người nhẹ nhàng run lên, toàn thân từ trên xuống dưới đầy vẻ khó tin.
- Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Hầu tước Robert nhìn vẻ mặt đầy bình thản của Giang Khương, lại nhìn cánh tay nằm trên mặt đất cuối cùng cũng giận dữ, lạc giọng hét lên:
- Giết hắn cho ta, rồi mang về!
Nghe Hầu tước Robert ra lệnh, đám Bá tước Fitt bên cạnh tuy lúc này trong lòng hơi run sợ nhưng cũng không dám thờ ơ, đồng loạt hét lên một tiếng, ba người giơ binh khí nhào về phía Giang Khương. . ngôn tình hài
Cặp Bá tước Fitt, Eve kiếm trong tay xuất quỷ nhập thần, hai người xảo quyệt đâm vào hai bên sườn của Giang Khương. Còn bá tước trung niên tóc nâu đôi tay khẽ run lên, cặp kiếm chuôi dài thoáng chốc hiện ra trước mặt Giang Khương.
Đối với Giang Khương, ba người cũng không úy kỵ. Có thể bước lên được vị trí Bá tước của Huyết tộc, ai nấy đều có kinh nghiệm phong phú, sức chiến đấu cực mạnh. Cho dù là Fini lúc đầu bị Giang Khương làm bị thương nhẹ chẳng qua cũng chỉ vì chưa phòng bị cộng thêm không có vũ khí trong tay mới phải chịu thua thiệt. Còn Hầu tước Robert bị Giang Khương chém rớt cánh tay ban nãy đúng là hơi dọa người. Nhưng ban nãy chẳng qua Giang Khương cũng dựa vào điểm yếu của địch, đánh lén là chủ yếu. Tuy một đao kia đúng là dọa người, nhưng ba chọi một, mấy người này cho rằng họ cẩn thận một chút, không bị ắc bẫy nữa thì chuyện giết thằng nhãi trước mặt không phải khó khăn lắm.
- Keng keng...
Trong trạng thái Trống rỗng, đao kiếm bốn phía đánh tới đều nhanh chóng hiện lên trong đầu Giang Khương. Tuy chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi nhưng Giang Khương vẫn kịp phản ứng đưa đao lên đẩy lùi hai thanh kiếm, đồng thời chân nhẹ nhàng lui về sau một bước, tránh hai thanh kiếm đâm vào hai bên sườn trong gang tấc.