Binh Vương Thần Bí

Lúc Giang Văn Ba đi, vẻ mặt vừa cổ quái, vừa ảm đạm, lại có chút kiêu ngạo...

Cho dù là ai có con trai như Giang Khương đều đáng để kiêu ngạo. Nhưng vì thái độ của Giang Khương dành cho ông, nên tương đối ảm đạm.

Một người thanh niên đeo kính gọng đen quay đầu nhìn Giang Văn Ba vẻ mặt cổ quái ngồi ở hàng ghế sau, trong lòng cũng thầm thở dài. Gã đã theo bên người Giang Văn Ba rất nhiều năm, dĩ nhiên biết rõ tâm trạng lão gia của mình bây giờ như thế nào. Gã chần chờ một chút, vẫn thấp giọng hỏi:

- Lão gia... Giờ chúng ta về nước hay là?

- Ồ?

Giang Văn Ba ngẩng đầu lên, sau đó cau mày trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:

- Không... Chúng ta tiếp tục ở lại đây. Cho người theo sát bên này, xem tình hình như thế nào! Thần thú bát kia rơi vào tay Giang Khương, chỉ e Bộ lạc Vu sư sẽ không từ bỏ ý đồ!

- Bảo người chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, nếu thiếu gia có chuyện, lập tức tiến hành tiếp viện!

Người thanh niên gật đầu một cái, sau đó nói với tài xế bên cạnh:

- Trở về khách sạn!

Lúc này sắc mặt Giang Khương cũng ngưng trọng, nhìn về phía Lý Minh dặn dò:

- Tiếp theo yêu cầu ngoại viện và cảnh vệ tăng cường bảo vệ và tuần tra, tránh để Bộ lạc Vu sư không cam lòng phản kích.

Lý Minh gật đầu một cái, tỏ ý đã hiểu. Lúc này anh nhìn Giang Khương, không biết là nên bội phục, hay là nên thế nào... Dù sao trong ánh mắt anh ta cũng tràn đầy kính ngưỡng.

Tế tư Tổ linh của Bộ lạc Vu sư gần như đã dốc toàn bộ sức mạnh đến gây rắc rối, muốn cướp đồ. Trận thế như vậy, cho dù cao thủ ngoại viện dốc hết sức, trên địa bàn người khác cũng không dễ gì ứng phó được. nhưng... Giờ chỉ một mình Trưởng ban Giang, không chỉ đuổi toàn bộ cao thủ của Bộ lạc Vu sư đi, hơn nữa còn cướp được chí bảo truyền thừa trong tay đối phương. Oai phong như vậy, thực sự... thực sự chưa từng nghe thấy.

Sau khi đáp lại một tiếng, Lý Minh tràn đầy cung kính đi nhanh ra ngoài dặn dò.

Lúc này hai vị tiên sinh ngoại viện đang sáp lại gần nhau, vẻ mặt vô cùng cổ quái. Mọi người đều biết giờ Hội đồng viện đang có chút ngăn cách với Trưởng ban Giang Khương, nhưng vị Trưởng ban Giang này vô cùng oai phong, ở nước ngoài mà còn thể hiện được oai phong của Thiên Y viện, thật sự...

Lúc này Lý Minh bước đến, sau khi dặn dò hai người vài câu, hai người gật đầu một. Một trong hai vị tiên sinh chần chừ một chút rồi cười nói:

- Chủ nhiệm Lý... Lần này Trưởng ban Giang thể hiện oai phong lớn như vậy, ban nãy chúng tôi đã báo việc này với Viện rồi, không biết Viện sẽ xử lý như thế nào?

Lý Minh nhìn bộ dạng chưa hết chần chừ của vị tiên sinh này cũng cười khổ một tiếng, sau đó cau mày không biết làm sao cười nói:

- Tôi biết ông muốn hỏi cái gì... Vốn tôi cũng không nên nói ra. Có điều chuyện này mọi người cũng sẽ nhanh chóng biết thôi. Hơn nữa Giang Văn Ba kia cũng đã tới, mọi người cũng nên biết một chút. Chuyện nên làm vẫn phải làm!

Nghe Lý Minh nói vậy, hai người nhìn nhau một cái, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn. Họ sớm đã rất tò mò về những chuyện bát quái liên quan đến Giang Khương.có điều có vài thứ họ muốn nghe ngóng nhưng cũng không tiện nghe ngóng lắm. Giờ mới túm được Lý Minh tương đối quen thuộc để hỏi thăm một chút.

Có điều, họ cũng không ôm quá nhiều hy vọng, ai ngờ lại thật sự có thể biết...

Lý Minh nhìn xung quanh một chút, rồi mới thấp giọng nói nhỏ:

- Gần đây có cái Tuyệt Y Đường, mọi người có biết không... Chuyện này...

Hai vị tiên sinh ngoại viện nghe Lý Minh nói xong liền trố mắt nhìn nhau, trên trán không biết đã toát mồ hôi lạnh từ lúc nào...

Lý Minh nhìn bộ dạng của hai người trầm giọng nói:

- Ở đây chỉ có hai vị tiên sinh, cho nên bên Trưởng ban Giang, các ong phải phí tâm chú ý, có biết không?

Hai người nhìn nhau một cái, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ gật đầu...

Trong phòng họp nhỏ của Thiên Y viện cách xa vạn dặm, mười mấy thành viên Hội đồng viện lúc này cũng đang trố mắt nhìn nhau. Không ít người trên mặt đều nỡ nụ cười khổ và bất lực.

Vẻ mặt Lưu Mộc Dương cổ quái, thở dài lắc đầu cười khổ, nói:

- Giang Khương này cũng thật là... Đuổi người đi là được rồi, còn cướp đồ của người ta làm gì...

Liêu Long Căn bên cạnh khẽ hừ một tiếng, nói:

- Cướp đồ thì cũng thôi đi, còn cướp chí bảo truyền thừa của người ta... Thần thú bát kia là chí bảo truyền thừa của Bộ lạc Vu sư, sao có thể bỏ qua được chứ? Thằng nhóc này cũng thật là...

- Đúng vậy... Ở địa bàn của người khác mà còn dám phách lối như vậy... Thế này là tự tư tự lợi, không sợ gây rắc rối cho viện!

Chu Thế Dương chỉ cần đụng đến Giang Khương là sẽ dùng những lời lẽ không tốt:

- Hừ... Hơn nữa Thần thú bát kia chỉ hữu dụng với Bộ lạc Vu sư, không có tác dụng gì với viện... ngược lại còn gây phiền phức lớn cho viện... Nếu Bộ lạc Vu sư này thật sự phát điên, chẳng lẽ một mình hắn có thể chống đỡ nổi sao? Chỉ đem đến tai họa ngập đầu cho hai cao thủ ngoại viện ở Châu Phi thôi!

- Hơn nữa giờ Giang Văn Ba đã tìm tới cửa rồi, rõ ràng hai cha con đang nhắm vào viện ta!

Mọi người chỉ có thể gật đầu cười khổ trước những lời của Chu Thế Dương, coi đó như gió thổi bên tai. Giờ không phải là lúc đẩy Giang Khương ra ngoài...

Từ Khải Liễu nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó nhìn mọi người, nói:

- Như vậy đi, lần này Giang Khương ở bên kia đã dùng thuốc bắc chữa trị vi khuẩn Ira, hiệu quả cũng không tệ; tình hình trên cơ bản đã được khống chế, mau truyền lệnh cho cậu ấy về nước!

Mọi người nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc này, giới truyền thông toàn cầu đang phát điên. Vốn mọi người đang phỉ báng và giễu cợt thanh niên Trung Quốc này, nhân tiện còn thuận lý thành chương cười nhạo đất nước Trung Quốc.

Nhưng giờ theo tin tức của hai ký giả trong khu cách ly Agueiro truyền ra đã hung hăng tát vào mặt những kẻ đang cười nhạo hai cái. Những chuyên gia lần lượt im miệng, mấy vị chuyên gia nổi tiếng lớn tiếng phát biểu trên truyền thông như đúng rồi không dám ló đầu ra nữa.

Giới truyền thông không chút tiết tháo, lập tức bất chấp lập trường hai ngày trước, bắt đầu khoa trương khen ngợi Giang Khương, tán dương y học truyền thống Trung Quốc thần kỳ, đồng thời bày tỏ, thành quả của Đại tá Giang Khương trên phương diện này đã bù đắp thành công vào khoảng trống của lĩnh vực liên quan trên quốc tế.

Đến nỗi các chuyên gia truyền nhiễm học và vi khuẩn học trong nước lúc này cũng vô cùng ngượng ngùng, không biết có nên nhân cơ hội này mà mặt dày đi khuếch trương thanh thế Trung Quốc trong lĩnh vực này trên thế giới không hay là rúc đầu giả vờ làm rùa đen.

Còn Giang Khương lúc này cũng đã nhận được lệnh của Hội đồng viện, cầu hắn lập tức về nước.

Thấy mệnh lệnh này, Giang Khương chần chờ một chút, sau đó gọi một cú điện thoại.

- Tình hình nghiên cứu vi khuẩn như thế nào?

- Đại tá Giang Khương, trước mắt khá thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong bốn ngày có thể nghiên cứu được loại thuốc hữu hiệu tương ứng!

- Vậy thì tốt, cực khổ cho mọi người rồi...

Sau khi cúp máy, Giang Khương nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, mình dung mấy toa thuốc kia đã giúp bệnh nhân có thể chịu đựng thêm vài ngày, vậy thì giờ mình cũng có thể an tâm về nước rồi.

Có điều lúc này Giang Khương cũng hơi lo lắng, e là Bộ lạc Vu sư kia sẽ không để cho mình dễ dàng về nước như vậy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui