Bình Vương Thần Cấp

"Ba, ba, cuối cùng ba cũng đến rồi, vừa rồi ba làm con sợ chết khiếp ấy." Manh Manh hét lớn và lao vào vòng tay của Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương ôm lấy Manh Manh, trên mặt lại nở nụ cười như kẻ ngốc, nào có lạnh lùng hà khắc như lúc nãy, nói: "Manh Manh, không cần sợ, ba ở ngay đây mà."

Sở Sở nhìn thấy cảnh này, không biết tại sao lại suýt nữa muốn lao vào trong vòng tay của Lâm Trạch Dương, cái ôm đó chắc chắn rất vững vàng, rất an toàn nhỉ.

Ban đầu, tên tóc húi cua và thuộc hạ của hắn ta đã bị khiếp sợ vì sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Trạch Dương vừa rồi. Bây giờ họ thấy Lâm Trạch Dương cười như một kẻ ngốc thì cũng không còn sợ nữa. Còn tưởng là ai, chẳng qua chỉ là phụ huynh của một đứa trẻ mà thôi.

Tên tóc húi cua lại đứng dậy, nhưng cái chân vừa bị Lâm Trạch Dương đá không còn được nhanh nhẹn nữa, nên khi đứng dậy, hắn ta không thể đứng vững.

"Mày là ai, đến tìm cái chết sao? Chuyện này tốt nhất mày không cần quan tâm. Biết bọn tao là ai không? Bọn tao là…" Tên tóc húi cua lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương.

"Tao không biết." Không đợi tên tóc húi cua nói xong, Lâm Trạch Dương đã ngắt lời hắn ta trước.

Mặt tên tóc húi cua nhăn lại, sao thằng này lại không nói dựa theo kịch bản, có để cho người ta nói chuyện đàng hoàng không đấy.

Tên tóc húi cua nghiến răng nghiến lợi, nói: "Mày không biết bọn tao là ai mà còn dám ra tay hả? Nói cho mày biết này, tao là anh Bình, khu vực xung quanh đều do tao kiểm soát, ngay cả người trong đồn cảnh sát cũng phải nể mặt tao. Tại sao? Đó là bởi vì…”

Lâm Trạch Dương lập tức nói tiếp: "Bởi vì trông mày xấu sao?"


Tên tóc húi cua suýt nữa tức chết, định treo cổ ở đây luôn, thằng này vẫn không để cho người khác nói chuyện tử tế được mà.

Mà lúc này, các bậc phụ huynh ở xung quanh không ngừng bàn tán, trên mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi.

"Anh Bình, đó có phải là anh Bình không? Tôi sống ở gần đây, từng nghe nói đến cái tên này. Nghe nói anh Bình rất có thế lực, có một nhóm thuộc hạ hung ác."

"Tôi cũng nghe nói, anh Bình hình như rất tàn nhẫn, độc ác, ai không nộp tiền bảo kê, anh ta sẽ phá nát cửa hàng đó. Tôi cũng nghe nói rằng tuần trước anh Bình đã đập nát một quán cà phê mới mở. Chủ quán cà phê đã gọi cảnh sát nhưng người ở đồn cảnh sát mặc kệ, khi đối mặt với anh Bình, thậm chí còn phải cúi đầu, khom lưng.”

“Chuyện này tôi cũng từng nghe nói qua. Tôi còn biết sau sự việc đó, chủ quán cà phê đã bị đánh một trận. Đối mặt với loại người như thế, nếu không chắc chắn đánh chết được anh ta thì đừng chọc tức loại người này. Ai có thể chế phục được loại người này ngay từ đầu đây?"

Sở Sở cũng nghe được những bàn tán của mọi người xung quanh, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng, đưa tay ra kéo lấy tay của Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương vô thức nắm lấy tay của Sở Sở, xém chút bẻ gãy cổ tay Sở Sở, may thay Lâm Trạch Dương đã phản ứng kịp thời để tránh xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.

Nhưng Lâm Trạch Dương vẫn nắm chặt lấy tay của Sở Sở, lại còn nhịn không được mà bóp liên tục.

Thật sự chả trách Lâm Trạch Dương lại nói năng tuỳ tiện, bàn tay của Sở Sở mềm mại không xương, sờ vào rất thoải mái, loại cảm giác khi sờ vào ấy thực sự khiến người ta muốn sờ vào lần nữa.

Bị Lâm Trạch Dương bóp tay như vậy, trong phút chốc mặt Sở Sở đỏ bừng, thậm chí còn vô thức cắn chặt môi, trước đây cô chưa từng có quan hệ yêu đương với chàng trai nào cả.

Lâm Trạch Dương thấy Sở Sở như vậy, lập tức buông tay Sở Sở ra, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Vừa rồi là cô đưa tay ra trước, đừng vòi tiền tôi, tôi sẽ không đưa tiền cho cô đâu."

Vốn dĩ trong lòng Sở Sở đang rất xấu hổ, nhưng bây giờ cô lại tức giận, cái tên Lâm Trạch Dương này có thể suy nghĩ của người bình thường một chút không vậy? Lúc nào cũng là tiền, tiền, tiền là sao, lần trước cũng như vậy rồi.

"Tiền, tiền, tiền, anh chỉ nghĩ đến tiền thôi sao? Anh muốn bao nhiêu, tôi đều đưa cho anh." Sở Sở cũng không biết tại sao mình lại tức giận như thế mà còn là rất tức giận nữa chứ.

Hai mắt Lâm Trạch Dương lập tức sáng lên, nói: "Đây là cô nói đấy nhé, tôi không hề ép cô, hì hì."

Sở Sở vốn muốn nhắc nhở Lâm Trạch Dương, nói Lâm Trạch Dương phải cẩn thận chút, đừng chọc tức loại người như tên tóc húi cua ấy, bây giờ không xen vào chuyện anh ta muốn tìm cái chết nữa.

"Hừm." Sở Sở hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

"Đủ rồi, bây giờ là lúc chúng mày giở trò lừa bịp à? Quỳ xuống xin lỗi tao, tao có thể suy nghĩ lại có nên tha thứ cho mày hay không."


Giọng nói của tên tóc húi cua lại cất lên, hắn ta không hề quên lúc nãy Lâm Trạch Dương đã cho hắn ta một cú đá.

Lâm Trạch Dương bỗng trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào tên tóc húi cua, như thể đang nhìn vào kẻ thù giết ba của mình. Tên tóc húi cua này đáng ghét quá, Sở Sở người ta đã nói là sẽ đưa tiền rồi, sao dám đến ngắt lời hả? Đây không phải muốn tìm cái chết đấy sao?

“Hừm, bây giờ thật sự loại người nào cũng có, lại dám nhìn chằm chằm ta, mau chết đi!" Tên tóc húi cua đã rất tức giận, hét lớn và tung cú đấm vào mặt Lâm Trạch Dương.

"Đừng mà..." Sở Sở thấy vậy, la lên, đồng thời nhắm mắt lại.

Bụp

Lại có một giọng nói cất lên, Lâm Trạch Dương lại đá tên tóc húi cua ra ngoài, khiến hắn ta bị bay ra xa hai ba mét.

“Mấy tên các người đều là tội phạm, không thể nói chuyện đàng hoàng được.” Lâm Trạch Dương lắc đầu.

Tên tóc húi cua bị đá bay suýt nữa nôn ra một ngụm máu, bởi vì lực tác động cực lớn từ cú đá của Lâm Trạch Dương, cũng bởi những lời nói của Lâm Trạch Dương, chính anh là người nói chuyện không đàng hoàng mới đúng.

"Còn ngây người ở đó làm gì, thằng này đã đánh anh Bình, đánh chết thằng nhãi này!" Một tên côn đồ trong đó hét lớn, lao về phía Lâm Trạch Dương, hắn còn cầm cây gậy bóng chày trên tay đập thẳng vào trán Lâm Trạch Dương.

Lúc này, Lâm Trạch Dương quay người lại ôm lấy Manh Manh, nhìn Sở Sở và nói một cách chân thành: "Có phải cô vừa nói rằng cô muốn đưa tiền cho tôi đúng chứ?"

"Cẩn thận!" Sở Sở cảm thấy Lâm Trạch Dương chắc chắn điên rồi, giờ đang có người cầm gậy bóng chày định đánh anh, làm sao anh có thể bình tĩnh nói những lời như vậy với mình cơ chứ.

Bụp


Lâm Trạch Dương khẽ quay người lại, vung khuỷu tay ra sau, tên côn đồ đó đã bị đánh bay trở lại với cây gậy của hắn.

"Sao không nói gì vậy? Cô không thể lật lọng đâu đấy, chúng ta làm người quan trọng nhất chính là uy tín." Lâm Trạch Dương hơi sốt ruột rồi.

"Cẩn thận!" Sở Sở không nhịn mà hét lớn lần nữa.

Lúc này, hai tên côn đồ cùng lao đến Lâm Trạch Dương, một tên cầm ghế trên tay đập vào Lâm Trạch Dương, tên còn lại cầm dao găm trong tay đâm vào người Lâm Trạch Dương.

"Cô không thể đổi chủ đề nói chuyện như thế, chuyện đó rất mất lịch sự." Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Sở Sở.

Sở Sở cảm thấy choáng váng như sắp ngất đi, đầu tên Lâm Trạch Dương này có phải không được bình thường không? Sao dây thần kinh lại có thể bị kéo căng đến mức như vậy chứ.

Bụp

Bụp

Hai tiếng nghèn nghẹn không ngừng vang lên.

Chiếc ghế rơi xuống người Lâm Trạch Dương, hoàn toàn vỡ vụn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận