Bình Vương Thần Cấp

Thành công chưa bao giờ là điều dễ dàng, muốn có bao nhiêu thì phải trả giá bấy nhiêu, thế giới luôn công bằng.

Lâm Trạch Dương vẫn luôn tin vào sự thật này, vì vậy vào lúc này khi gặp trở ngại anh cũng chẳng hề tỏ ra bản thân mình đang nóng vội.

Lâm Trạch Dương không biết rằng mình đã thử nghiệm bao nhiêu lần, anh không ngừng tinh luyện khí trong cơ thể để tác động đến đan điền của mình, nhưng sau vô số lần cố gắng, dường như đan điền vẫn không hề nới lỏng ra một chút nào.

Lâm Trạch Dương biết đây chính là nước chảy đá mòn, không làm liên tục mấy ngày, tuyệt đối không thể thành công được.

Nhưng trong mấy ngày này, Lâm Trạch Dương không hề phân tâm một chút nào, không phải vấn đề thể lực có theo kịp hay không, mà là tinh thần có thể luôn duy trì sự tập trung này hay không.

Thậm chí, ngay cả sau khi tự hành hạ mình đến chết đi sống lại, Lâm Trạch Dương cũng không thể đảm bảo liệu mình có thể đột phá hay không.

Cho dù, coi như không có sự đột phá nào, Lâm Trạch Dương cũng có cảm giác lần bế quan tu luyện này, nhất định sẽ mang đến cho anh ấy vô số chỗ tốt.

Bây giờ Lâm Trạch Dương có thể cảm nhận được khí trong cơ thể mình, tu luyện nó đã dễ dàng hơn rất nhiều, không biết đã thành thạo hơn biết bao nhiêu so với trước đây. Hiện tại có thể khẳng định sức mạnh của Lâm Trạch Dương mạnh hơn trước rất nhiều.

Hơn nữa Lâm Trạch Dương cũng phát hiện ra rằng, dòng khí trong cơ thể mình lưu động nhanh hơn, nó thực sự có tác dụng rửa sạch cơ thể của anh, liên tục rửa sạch các tạp chất trong cơ thể con người. Lâm Trạch Dương có cảm giác xương cốt của mình đang trở nên mạnh mẽ hơn từng chút một.


Hiện tại Lâm Trạch Dương đã có thể nhìn rõ phía trước, thứ mà trước đây anh không thể nhìn thấy, anh biết chính xác con đường nào, anh biết rằng chỉ cần bản thân có thể kiên trì là có thể đến gần với mục tiêu.

Và Lâm Trạch Dương cũng tin rằng mình sẽ thành công.

Thế giới này chẳng phải là như vậy hay sao, cho dù bạn chỉ là một con kiến thì bạn cũng phải tiếp tục đi về phía trước, Lâm Trạch Dương cũng có thể đi tới nơi cuối cùng của thế giới này. Đương nhiên với điều kiện là anh phải tiến lên rồi đi thẳng con đường đó.

Ngày hôm sau, Lưu Uy cũng có cảm giác chuyện gì đó đang xảy ra.

Quả nhiên khi đến giữa trưa, Lưu Uy nhận được tin tức, ông ta làm nổ tung các phòng tập quyền anh ở hai thành phố lân cận.

Nếu chỉ là phòng tập quyền anh bị nổ tung thì không có gì, dù sao thì cũng có trời có đất, Lưu Uy cũng không dám nói rằng phòng tập quyền anh của ông ta có thể duy trì chiến thắng hoàn toàn trước bất kỳ ai.

Tin tức sau đó lại khiến Lưu Uy phải nhíu mày thật chặt.

“Ông chủ, sòng bạc của chúng ta có người đến quậy phá, đuổi tất cả khách của chúng ta ra ngoài, đánh ngã tất cả người của chúng ta xuống đất, tên đó còn kéo một cái ghế ngồi xuống, nói hoan nghênh chúng ta tìm người tới, bọn họ sẽ chờ.”

“Ông chủ, chúng tôi ở bên này cần hỗ trợ vừa rồi có người đi tới quán bar của chúng ta, đập nát hết tất cả các thiết bị, đuổi hết khách của chúng ta đi.”

“Không ổn rồi ông chủ, chúng tôi đang chuẩn bị gửi một lô hàng ra nước ngoài tại bến, nhưng đột nhiên có người xông vào, đánh toàn bộ người của chúng ta, rồi đổ xăng lên hàng của chúng ta, nói rằng nếu chúng ta muốn lô hàng này cũng không phải là không thể, chỉ cần đánh bại tên đó là được.”

Lưu Uy nhận được hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, sản nghiệp của ông ta đang không ngừng bị ăn mòn, có người đang muốn dùng thủ đoạn của mình để chiếm sản nghiệp của Lưu Uy.

Nếu là lúc bình thường, Lưu Uy đã sớm tức giận rồi, ông ta là hoàng đế của một vài thành thị lân cận, bình thường chỉ có một mình ông ta làm bá chủ, nhưng từ khi nào mà đã đến phiên kẻ khác giẫm lên đầu ông ta.

Lúc này, Lưu Uy chỉ có thể nhíu mày thật chặt, vẻ mặt cay đắng. Bởi vì cuối mỗi cuộc điện thoại, Lưu Uy đều sẽ hỏi một câu: “Bên kia có bao nhiêu người tới, tại sao dám kiêu ngạo như vậy, chúng nó không biết tao là Lưu Uy sao?”

Sau đó, thuộc hạ của Lưu Uy bắt đầu do dự, cuối cùng khó khăn lắm mới nói được một câu: “Bọn họ chỉ có một người.”


Lúc đó Lưu Uy đã cực kỳ sửng sốt, sau đó ông ta không tin, nhưng khi nhìn video được gửi tới, sau khi xem từng video, Lưu Uy không thể tin được.

Bởi vì ở phía đối diện kia thật sự chỉ có một người nhưng lại có thể tạo uy hiếp lớn như thế đối với sản nghiệp của Lưu Uy, nói như vậy rốt cuộc người kia có thực lực mạnh tới cỡ nào.

Điểm mấu chốt chính là, những người này hình như cùng một nhóm, vậy khi họ hợp lực lại thì nó có thể kinh khủng tới mức nào đây.

Lưu Uy dường như đoán được điều gì đó.

Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Uy vang lên. Lưu Uy cái tên đang hiện trên màn hình, là Trương Liên gọi tới.

Lưu Uy hít một hơi thật sâu, sau đó nhận điện thoại, nhưng giọng nói từ bên kia truyền đến lại không phải giọng nói của Trương Liên.

“Ông là Lưu Uy đúng không, có phải bây giờ ông gặp phải không ít khó khăn đúng không, những việc này đều do người của tôi làm. Trước đây người của ông đã hại người của tôi, đây cũng không phải là lỗi của tôi, dù sao trong võ thuật cũng có kẻ thắng người thua rồi có thương tích, người của tôi thua vì học nghệ không tinh tường. Mà bây giờ tôi làm những điều này hoàn toàn là vì tôi cảm thấy rất khó chịu. Đương nhiên, nếu ông cho rằng suy nghĩ của tôi quá kiêu ngạo, ông cũng có thể đối xử với tôi như vậy. Nhưng ông phải có sức mạnh tương đương với tôi.”

Giọng nói bên kia có vẻ là người trẻ tuổi, giống như một thanh niên mới ngoài hai mươi, nhưng chắn chắn tên này bị điên rồi, tuy vậy, những lời nói điên rồ này thực sự có uy lực, khiến người ta cảm chàng thanh niên này có tư cách nói như vậy.

Đây chính là cảm giác của Lưu Uy, mặc dù ông ta không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.

Lưu Uy trầm tư một lúc, sau đó nói: “Đương nhiên, tôi chắc chắn sẽ giải quyết khoản nợ này với cậu. Tôi biết cậu rất mạnh, nhưng cho dù có mạnh đến đâu, khi chưa thực sự đọ sức với nhau, tôi cũng sẽ không nhận thua đâu.”


Lưu Uy cũng không phải là kẻ mềm yếu, mặc dù ông ta đã đoán được đối phương rất có thể là một gia thế cực kỳ bí ẩn đứng đằng sau Trương Liên, nhưng dù sao Lưu Uy cũng là hoàng đế ở thế giới ngầm, ông ta không biết mình đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến sinh tử và giông tố rồi.

Người thanh niên ở đầu dây đối diện cũng không tức giận, ngược lại trong giọng nói lãnh khốc âm thanh lại càng thêm phần trịch thượng, nói: “Được, tôi chấp nhận lời khiêu chiến của ông, ông muốn khiêu chiến với tôi như thế nào, ông cứ việc đặt ra quy tắc.”

Chàng thanh niên này thật sự quá điên rồ, vậy mà chẳng coi ai ra gì.

Nhưng Lưu Uy cũng không dám khinh thường tên này, đó là người của gia tộc ẩn sĩ, gia tộc ẩn sĩ có bản lĩnh như thế nào mà có thể quét sạch sản nghiệp của Lưu Uy chỉ trong vòng một buổi sáng. . Đọc 𝘁ru𝓎ệ𝙣 ha𝓎 𝘁ại ~ Tr 𝐔𝓶Tru𝓎ệ𝙣.v𝙣 ~

Mà đây còn rõ ràng rằng đối phương chưa thực sự muốn ra tay.

“Tôi có thể suy nghĩ một chút không?” Lưu Uy muốn kéo dài một chút thời gian, để xem có thể đợi đến lúc Lâm Trạch Dương trở về hay không.

“Tôi cho ông một ngày. Tuy nhiên, một ngày nữa tôi muốn gặp người phụ nữ kia. Tôi nghe Trương Liên kể rằng người của ông đột nhiên trở nên rất mạnh mẽ nhờ lọ thuốc của người phụ nữ đó.”

Lưu Uy vốn muốn từ chối, không muốn để Tần Quân Dao liên quan đến chuyện này, nhưng đầu dây điện thoại bên kia đã cúp máy, không cho Lưu Uy bất kỳ cơ hội nào từ chối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận