Bình Vương Thần Cấp

Một trăm đồng có thể làm được gì?

Mua mấy loại rượu ngon, gọi mấy món ăn ngon.

Lão Vương bắt đầu thấy hoài nghi thế giới này vì được Lâm Trạch Dương cho một trăm đồng, cảm thấy rất có khả năng mình và Lâm Trạch Dương không sống trong cùng một không gian.

Nghe nói loại bia bình thường nhất cũng phải mấy đồng một chai, nếu như là rượu trắng thì cho dù chỉ là rượu trắng bình thường, chắc ít nhất cũng phải trên trăm đồng với loại bình dân nhất. Một món ăn tốn bao nhiêu tiền, đồ ăn của một tiệm cơm bình thường cũng phải tốn mấy chục đồng, mà món ăn tốt hơn một chút sẽ trên trăm không phải cũng là chuyện bình thường sao?

Cho nên một trăm đồng này là thế nào?

Lại nhìn bộ dáng dõng dạc của Lâm Trạch Dương, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?

Nhưng cho dù như thế nào, bây giờ Lâm Trạch Dương đã thực sự mở ra một khối ngọc thạch vô giá.

Sau đó, lão Vương lại tự mình mở thêm cho anh mấy tảng đá còn lại, mấy tảng đá này dĩ nhiên đều xuất lục, tuy rằng còn kém xa tảng đá vương lục kia, thế nhưng cũng có một giá trị nhất định. Lão Vương tính sơ qua một chút, trên tay Lâm Trạch Dương đang có bảy khối ngọc thạch, giá trị tầm khoảng mười hai triệu.

Lúc này ông chủ mập mạp thật sự có ý định muốn tự tử, mình là bị mỡ heo che mắt sao? Tại sao lại dùng ba mươi vạn để bán tảng đá hơn mười triệu chứ, so với số lẻ của người ta cũng không đủ?


Lâm Nha thì đang nghiến răng nghiến lợi, tên Lâm Trạch Dương này rốt cuộc là có vận khí thế nào vậy? Một tên đần độn như này tại sao lại có thể phát tài hơn mười triệu chứ, đây chính là hơn mười triệu đấy!

Lâm Nha tiếp quản quỹ của ông cụ Lâm, điều khiển hơn bảy mươi tỷ hạng mục, nhiều năm như vậy, ông ta dùng hết tất cả mọi biện pháp trung gian để kiếm lời vào túi tiền riêng, nhưng dù vậy thì cho đến bây giờ tổng cộng lại thì tài chính cũng chỉ có khoảng mười triệu mà thôi.

Vất vả nhiều năm như vậy, cố gắng nhiều năm như vậy, cẩn thận nhiều năm như vậy, vậy mà còn không bằng số tiền mà Lâm Trạch Dương thu hoạch được trong khoảng thời gian chưa đến một giờ.

Mà điều càng kỳ quái hơn là, mỗi khi Lâm Trạch Dương có chuyện gì liên quan đến tiền thì anh đều sẽ chi li tính toán từng đồng một, nếu như người khác dám lấy một đồng tiền, anh thật sự có thể liều mạng với người kia.

Nhưng lúc này đối mặt hơn mười triệu, thì ngay cả lông mày của Lâm Trạch Dương cũng không nhíu lấy một cái, trên mặt chỉ mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Giống như số tiền hơn mười triệu này, còn không bằng một gói đồ ăn vặt mà anh tranh giành với Tần Manh Manh vậy.

Lý tổng thu tất cả những chuyện này vào trong mắt, trong lòng cảm khái, hóa ra trước đó Lâm Trạch Dương vẫn luôn giả vờ, tên nhóc này chắc chắn có thực lực, về sau nhất định phải cẩn thận đối đãi với anh ta.

"Ha ha, không tồi, không tồi, tôi nghe nói có người mở ra ngọc lục bảo, không biết tôi có vinh hạnh được nhìn thấy ngọc lục bảo hay không, đây là chuyện đã lâu không xảy ra ở mỏ đá của chúng tôi."


Đột nhiên một giọng nói sang sảng vang lên, sau đó có một người đàn ông trung niên bước nhanh đi về phía này.

Phía sau người đàn ông trung niên này còn có hai người đàn ông mặc âu phục đi theo, hai người phía sau người đàn ông trung niên thần khí sung túc, ánh mắt kiên định, cơ bắp phát triển, vừa nhìn qua có thể nhận ra đây là người luyện võ.

Có thể để cho hai người như vậy đi theo phía sau làm bảo tiêu, suy ra địa vị của người đàn ông trung niên này khẳng định không thấp.

Người đàn ông trung niên này có khuôn mặt rất chi bình thường, là loại người mà nếu ném vào trong đám người sẽ bị chôn vùi, nhưng khí chất của ông ta lại rất tốt, làm cho người khác cảm thấy ông ta rất là thân thiện, đồng thời trên người ông ta còn mang theo một loại khí chất oai vệ, một loại khí thế làm cho người ta mặc dù muốn thân cận, nhưng lại không dám thật sự coi ông ta như bạn bè bình thường.

Sau khi ông chủ mập nhìn thấy người đàn ông trung niên này thì sắc mặt thay đổi, vội vàng tiến lên, khom lưng xuống, vẻ mặt mang theo sự nịnh nọt, nói: "Ông chủ Trần, tại sao ông lại đến đây?"

Trần Xung mỉm cười gật đầu, nhưng có một đôi mắt lại rơi vào người Lâm Trạch Dương, hiển nhiên không hề để ý tới ông chủ mập một chút nào.

Trần Xung là ông chủ đứng sau của mỏ đá này, thân phận và địa vị đều không hề thấp, có thể kinh doanh một mỏ đá như này, đương nhiên sẽ không phải là một người bình thường.

Trần Xung nhìn Lâm Trạch Dương, vươn một bàn tay, nói: "Tôi tên là Trần Xung, là chủ sở hữu của mỏ đá này, rất hân hạnh được gặp cậu."


Hai tay Lâm Trạch Dương đều đang cầm ngọc thạch, cho nên anh không vươn tay ra, mà cho dù tay của Lâm Trạch Dương rảnh rỗi thì anh cũng sẽ không vươn tay ra. Anh chính là King nha, tay của King có thể để cho người khác tùy tiện nắm sao?

Lâm Trạch Dương thản nhiên gật đầu với Trần Xung, nói: "Xin chào, tôi là Lâm Trạch Dương."

Thái độ này của Lâm Trạch Dương đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng chỉ là vào lúc đối mặt người bình thường sẽ không có vấn đề mà thôi, nhưng đây là ông chủ của mỏ đá này đấy!

Lúc này trái tim của Lý tổng cũng không khỏi nhấc lên, hắn là giám đốc bất động sản, số lượng tài sản cũng không tệ, nhưng khi đối mặt với Trần Xung, hắn cũng không dám có chút tự cao nào.

Trước hết không nói đến việc số lượng tài sản của Trần Xung có bao nhiêu, chỉ riêng giá trị của tảng đá này đã khiến người ta khiếp sợ. Mà trong loại trường hợp này, sao lại có người không muốn bắt tay với Trần Xung. Việc Trần Xung có bao nhiêu tài sản vẫn luôn là một bí ẩn với toàn bộ thành phố.

Thông thường, cho dù mọi người có muốn tiếp xúc với Trần Xung cũng không có cơ hội, thậm chí có thể nhìn thấy Trần Xung cũng không phải một chuyện dễ dàng. Mà bây giờ Trần Xung chủ động vươn tay về phía Lâm Trạch Dương, anh lại không nắm chặt, còn bày ra bộ dáng như vậy.

"Tốt tốt tốt, Lâm Trạch Dương, cậu rất tốt. Từ xưa đến nay đều là thiếu niên sinh ra anh hùng." Thế nhưng Trần Xung lại không để ý đến thái độ của Lâm Trạch Dương, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười như cũ.

Lâm Trạch Dương lại gật đầu một lần nữa, nói: "Những lời này của ông quả thực rất hay, nếu một người trẻ tuổi giống như tôi không trở thành anh hùng vậy sẽ rất đáng tiếc."

Trần Xung đột nhiên cảm thấy mình không có cách nào nói tiếp, người tên Lâm Trạch Dương tại sao lại nói chuyện không dựa theo lẽ thường vậy?

Hắn ta sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía ngọc thạch trong tay Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương tiểu huynh đệ, những tảng đá này của cậu giá trị cũng không tệ, có điều nếu muốn bán đi thì có khả năng sẽ phải trải qua thêm một ít phiền toái. Không bằng như này đi, chúng ta chi hai mươi triệu mua hết những tảng đá này của cậu, coi như là tôi và cậu kết giao thành bạn bè."


Con mắt của Lý tổng không nhịn được trợn tròn, cũng không phải bởi vì giá trị của những ngọc thạch này từ mười triệu hai trăm vạn lên tới hai mươi triệu, mà là thái độ của Trần Xung, không ngờ Trần Xung lại muốn trở thành bằng bạn bè của Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương có cái vận khí cứt chó gì vậy?

Nhưng trên mặt Lâm Trạch Dương lại hiện lên sự ngơ ngác, nhìn Trần Xung nói: "Người như ông thật sự là rất kỳ lạ đấy. Tôi chưa hề nói muốn làm bạn bè nói ông mà, vì sao ông lại muốn làm bạn bè với tôi? Ngoài ra, những viên đá này tôi không bán, tôi muốn giữ chúng để mình sử dụng."

Lâm Trạch Dương hoàn toàn không ghét Trần Xung, anh chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, anh cần những viên đá này, để anh có thể hấp thu được linh khí bên trong những viên đá, như vậy rất có ích cho việc tu hành của anh.

Từ trước đến nay Lâm Trạch Dương vẫn là một người ăn ngay nói thật.

Nhưng mà…

Bất kể nhìn thế nào đi nữa, hành động của Lâm Trạch Dương lúc này không hề nể mặt Trần Xung.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí lúc đầu vốn đang hòa thuận, lập tức trở nên khẩn trương hơn. .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Ánh mắt của mọi người đều đang nhìn Lâm Trạch Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận