Bình Vương Thần Cấp

Vào thời khắc quan trọng như thế này, rốt cuộc là ai đang làm ồn chứ?

“Này này, tôi thật sự không lừa anh mà, chỉ cần đưa tôi hai trăm tệ, tôi sẽ dẫn anh vào bên trong. Anh đừng mắng tôi, thật đó, từ trước đến giờ tôi chưa từng lừa ai đâu.”

Giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên.

Sau đó, người ở trước mặt Lâm Trạch Dương trừng mắt với anh, hét lớn: “Cút!”

Nguyên nhân sự việc rất đơn giản, lúc Lâm Trạch Dương đến đây, mọi người đã tụ tập đông đủ. Lâm Trạch Dương muốn đi vào bên trong, nhưng người cuối cùng ở phía sau quay đầu lại trừng mắt với Lâm Trạch Dương rồi nói: “Anh muốn làm gì? Muốn chen hàng à? Không biết ông đây đến đây như thế nào sao? Tôi vì có thể nhìn thấy được phong thái của Trương đại sư mà bỏ cả cuộc họp, ngay cả hạng mục lớn cũng từ bỏ đấy.”

Lâm Trạch Dương nghe thấy vậy thì hai mắt liền sáng lên, anh nói: “Anh có muốn đi vào bên trong nhìn Trương đại sư ở khoảng cách gần không?”

Người kia nhìn Lâm Trạch Dương giống như đang nhìn một tên ngốc, nếu không muốn thì anh ta còn đến đây làm gì.

Lâm Trạch Dương là một người rất có đầu óc kinh doanh, anh lập tức hỏi.

“Hai trăm tệ không được thì một trăm tệ có được không?” Lâm Trạch Dương cảm thấy dù sao thì mình có thể tự do đi vào bên trong, có thể kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, gần đây kinh tế của anh thật sự rất eo hẹp, vừa rồi anh còn mua đồ ăn vặt cho Manh Manh nữa.

“Lâm Trạch Dương.” Lý tổng đi ra từ trong trong đám người, ông ta phát hiện người gây ra náo loạn lại chính là Lâm Trạch Dương, mà Lâm Trạch Dương lại vì một trăm tệ mà lời qua tiếng lại với một người.


Lý tổng cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, ông ta đã không còn cách nào hiểu được suy nghĩ của Lâm Trạch Dương nữa. Lòng dạ của Lâm Trạch Dương rốt cuộc to đến mức nào chứ, đã là lúc nào rồi mà anh còn muốn chiếm chút lợi ích nho nhỏ này.

Tiếp theo, không đợi Lâm Trạch Dương kịp nói gì, Lý tổng đã kéo anh vào trong, ông ta không dám để cho Lâm Trạch Dương mở miệng nữa, ai mà biết anh còn có thể nói ra những gì chứ.

Đợi Lâm Trạch Dương rời đi, người vừa cãi nhau với anh mới hỏi người xung quanh: “Tên đó là ai vậy?”

“Tên đó là Lâm Trạch Dương. Chính là người đánh cược lần này với Trương đại sư.” Có người trả lời anh ta.

Người kia không nhịn được mà há hốc miệng, ngây ngẩn cả người ở đó, vậy thì có phải thật sự mình chỉ cần bỏ ra hai trăm tệ là có thể vào bên trong không? Không, một trăm tệ mới đúng.

Người kia rất buồn bực nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất vô lý, anh ta không hiểu nổi vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Trạch Dương đi đến trước mặt mọi người, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nhìn về phía anh.

“Xin chào mọi người.” Lâm Trạch Dương nhớ đến biểu hiện của các ngôi sao khi gặp người hâm mộ của mình, bày ra dáng vẻ mà mình tự cho rằng là hoàn hảo nhất.

Tất cả mọi người đều không thể không rời mắt khỏi Lâm Trạch Dương ngay lập tức, không biết tại sao, bọn họ phát hiện hình như chỉ cần đối mặt với Lâm Trạch Dương thì tâm trạng bọn họ sẽ không tốt.

Lâm Trạch Dương thấy hơi chán, cũng không để ý mà chỉ nhún vai.

Những tảng đá này Trương đại sư mua tổng cộng hết một trăm mười vạn tệ. Mà mười tảng đá này có độ bóng và đường vân rất đẹp, vừa nhìn là biết là đá tốt.

Mà Lâm Trạch Dương chọn ra năm tảng đá, thể tích của năm tảng đá này không lớn, tảng đá to nhất cũng chỉ bằng một cái thùng nước, hơn nữa cũng chỉ có mỗi tảng này.

Bốn tảng đá còn lại cũng chỉ to khoảng một cái đầu người. Hơn nữa hình dạng của những tảng đá này đều hơi kỳ quặc, độ bóng kém, đường vân cũng lộn xộn, vừa nhìn đã biết đây chỉ là vài tảng đá tạp nham.

Mà Lâm Trạch Dương mua những tảng đá này còn chưa đến mười vạn tệ.

Người xem so sánh đá của hai bên, trong lòng đều đã có dự đoán.

“Tên Lâm Trạch Dương đó thực sự nghiêm túc sao? Rốt cuộc thì anh ta muốn làm cái gì vậy, trước đây anh ta còn mạnh miệng lắm cơ mà, đến mức tôi còn có chút mong chờ, tưởng rằng anh ta là một cao thủ ẩn thân. Bây giờ xem ra anh ta chỉ là một tên ngốc.”

“Ai biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra không? Chẳng lẽ Lâm Trạch Dương là người mà Chu Sác mua chuộc sao, không phải Chu Sác và Trần Xung đánh cược với nhau sao. Vậy nên Lâm Trạch Dương này chắc là gián điệp rồi.”


“Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Kể cả Chu Sác muốn thắng đến thế nào thì cũng không dùng loại thủ đoạn như vậy đâu. Đó là Chu Sác đó, mặt mũi của ông ấy không đáng tiền sao?”

“Vậy thì rốt cuộc chuyện này là sao chứ?”

Đám đông nhịn không được mà bàn tán sôi nổi.

Trần Xung cũng nghe được những lời bàn tán này, sắc mặt hắn ta càng âm trầm hơn, không thể không nhìn Lâm Trạch Dương. Chẳng lẽ tên này thật sự bị Chu Sác mua chuộc sao? Nhưng mà tất cả điều kiện đều không phù hợp mà.

Trần Xung hít một hơi thật sâu, muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân mình xui xẻo, vậy mà lại chọn trúng loại người như Lâm Trạch Dương.

Nghĩ đến đây, Trần Xung không nhịn được mà lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương, đợi đến khi đá được mở ra hết, ông cảm thấy mình phải cho Lâm Trạch Dương một bài học mới được. Dù thế nào cũng phải cho anh một bài mãi mãi không thể quên được, bất kể là Lâm Trạch Dương có cố ý hay không thì anh cũng đã khiến Trần Xung thua cuộc.

Dường như Lâm Trạch Dương không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, anh đi thẳng đến bên cạnh lão Vương rồi nói: “Đại ca, chúng ta lại gặp nhau rồi. Lát nữa anh cắt đá của tôi thì phải cẩn thận một chút đấy nhé. Anh cắt cẩn thận thì tôi sẽ cho anh tiền boa thật hậu hĩnh. Anh yên tâm đi, lần này tôi sẽ hào phóng hơn lúc trước nhiều.”

Lão Vương giật giật khóe miệng, lão mở miệng ra như muốn nói gì nhưng cuối cùng một từ lão cũng không nói ra. Mẹ nó chứ, lại là tiền tip lớn, hào phóng hơn trước sao, là ba trăm tệ hay là bốn trăm tệ đây?

Trí tưởng tượng của lão Vương có thể xem là rất to gan rồi, nhưng mà lão vẫn đã đánh giá thấp Lâm Trạch Dương. Đợi lát nữa đá được mở ra hết, lão Vương sẽ hiểu sâu sắc hơn về anh.

Tiếp đó, lão Vương nhanh chóng bắt đầu công việc của mình.

Mười tảng đá mà Trương đại sư lựa chọn có to có nhỏ, tảng to thậm chí còn to bằng một người, tảng bé thì cũng phải bằng hai cái đầu.

Lão Vương xuống tay với tảng đá to nhất trước.


Không ngoài dự liệu, viên đá đầu tiên đã mở ra màu xanh lá, hơn nữa còn là một khối màu màu xanh lá có kích thước bằng cái đầu, sắc xanh này không tệ, hơn nữa viên đá to như thế này, giá trị ít nhất cũng phải được trăm vạn tệ.

Đương nhiên là nó sẽ tăng lên.

Nhưng mà người ở hiện trường cũng không kích động là mấy, bởi vì người chọn đá chính là Trương đại sư. Giá trị lớn cũng là chuyện đương nhiên.

Mà trên mặt Trương đại sư cũng không lộ ra nụ cười, thậm chí ông ta còn hơi cau mày, có vẻ cũng không hài lòng với kết quả này lắm.

Lão Vương lại tiếp tục cắt đá. Không lâu sau, lão đã cắt được tám tảng đá, mỗi tảng đá đều cho ra màu xanh lá, mà giá trị của mỗi viên đều không thấp.

Giá trị của tám tảng đá cộng lại đã lên đến ba nghìn vạn.

Cái giá này đối với người bình thường đã là một con số trên trời.

Trương đại sư không hổ là Trương đại sư.

Tất cả mọi người đều khuất phục trước thực lực của Trương đại sư.

Nhưng mà lúc này trên mặt của Trương đại sư vẫn không có nụ cười nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận