Binh Vương Trở Về


Phòng khách rộng lớn đã rơi vào sự im lặng chết người!
Bao gồm cả Trình Tây Lương thực lực mạnh nhất, không một ai dám cử động.
Mười phút trôi qua, Hạ Hàn Băng không đi xuống, nhưng luồng khí mạnh mẽ đó vẫn không ngừng áp chế phía dưới!
Trình Tây Lương cần răng, rõ ràng có chút nuốt không trôi khẩu khí này.
Hắn đã ẩn nhẫn nhiều năm, chưa bao giờ thể hiện thực lực cường đại của mình.

Hôm nay lại bị một người phụ nữ đàn áp, Trình Tây Lương thật sự không cam lòng.
Hắn liếc nhìn đại ca Trình Đông Phương, sau đó chỉ vào.

thanh kiếm trước mặt, dùng ánh mắt âm thầm bày tỏ ý tứ:
"Trình tự tuyệt mật của tổng bộ lục quân không có khả năng vẫn nhìn chằm chằm Ninh Châu, thừa dịp bọn họ không
chú ý, chúng ta lại đi đối phó Mạc Phàm kia, nếu không, thể diện Trình gia sẽ mất hết."

Trình Đông Phương không đưa ra bất kỳ đáp lại nào, chỉ căn răng chống đỡ.
Hăn cũng không phải võ giả nguyên lực cấp cao, giờ phút này đã rất khó chống lại sự áp bức của Hạ Hàn Băng, làm sao anh ta có tâm trạng cùng lão nhị thảo luận biện pháp đối phó tiếp theo?
Thế nhưng, không biết có phải hiểu được tiếng lòng Trình Tây Lương hay không, giọng nói của Hạ Hàn Băng lại lần nữa vang lên:
“Thanh kiếm này, cắm ở đây! Qua một thời gian ta sẽ tới lấy!"
Nói xong lời này, khí thế lạnh như băng lập tức tiêu tán! Như thể áp bức siêu cường vừa rồi chưa từng tồn tại!
Ý tứ của Hạ Hàn Băng rất đơn giản - trước khi cô ấy quay lại lấy kiếm, nếu Trình gia dám có tâm tư khác, như vậy, bọn họ liền xong đời!
Chừng nào thanh kiếm này còn căm trên sàn phòng khách, nhà họ Trình sẽ phải thành thật nghe theo cô!
Trong phòng khách tràn ngập khói bụi này, trường kiếm tiêu chuẩn của quân đội Đại Hạ vẫn lạnh lùng tỏa sáng, đâm vào mắt khiến người ta nhức nhối!
Hạ Hàn Băng tuy rẵng đi rồi, nhưng uy thế vẫn còn!
Mà thanh kiếm cảm trên sàn này chắc chẳn sẽ trở thành thanh kiếm đoạt mệnh treo lơ lửng trên đầu nhà họ Trình.
Ước chừng mười mấy phút sau, Trình Tây Lương mới lấy lại tinh thần lại, hẳn phát hiện quần áo của mình đã ướt đẫm mồ hôi! Nhìn chằm chằm thanh kiếm, nặng nề thở hổn hển nói:
"Đại ca, chúng ta có nên rút nó ra hay không..."
Trình Đông Phương nhìn nhị đệ một cái, trong mắt tràn đầy không tán thành, lạnh giọng nói:

"Nếu như ngươi cho răng trình độ vũ lực của Trình gia chúng ta có thể ngăn được Trình Tự Tuyệt Mật của quân bộ.

Vậy thì bây giờ ngươi cứ rút thanh kiếm này ral”
"Trình tự tuyệt mật làm sao có thể luôn chú ý đến chúng †a? Bọn họ quanh năm đối mặt với cao thủ các quốc gia, có khi còn không tự lo được!” Trình Tây Lương rõ ràng vẫn không cam lòng:
"Đại ca, thể diện Trình gia không thể cứ như vậy mất đi!”
Trình Đông Phương lạnh lùng: "Mặt mũi của Trình gia đương nhiên phải tìm về, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ! Nếu cường giả thần bí kia thật sự có năng lực, vậy thì cứ để các gia tộc khác ở Ninh Châu đi đối địch đi.

Tại sao Trình gia †a lại phải làm tiên phong? Ngươi có hiểu không?”
Trình Tây Lương nghe vậy, trâm mặc hơn mười giây, không nói gì nữa.
Đúng vậy! Lời đại ca nói rất có lý, cho dù hắn rất không cam lòng, cũng phải nhịn xuống!
"Còn có..." Trình Đông Phương nhìn nhị đệ một chút, thanh âm thanh đạm nói:
"Ta là chủ sự gia tộc, nên quyết định như thế nào, không cần ngươi đến dạy ta!”
Nói xong, Trình Đông Phương tiện tay phủi bụi trên quần áo, rời khỏi phòng khách.
Trình Tây Lương nhìn bóng lưng đại ca, vẻ mặt âm u, chờ hắn đi xa, mới thấp giọng cười lạnh nói:
"Ha ha, bây giờ hẳn đối với ta cường ngạnh như vậy, vừa rồi đối mặt với Trình Tự Tuyệt Mật, lại sắp tè ra quần!”
Lão Tứ Trình Bắc Trấn thấp giọng nói: "Nhị ca, chú ý lời nói của ngươi, hiện tại không phải là lúc trách cứ lẫn nhau...!Chúng ta cần đoàn kết lại!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận