Có thể Lục Vân sẽ không chọn lựa Đan Đỉnh trên tầng thứ bảy, nhưng hắn nhất định sẽ trèo lên xem thử, hơn nữa Cốc Thanh Sơn cố ý không nói ra vật phẩm trong hai tầng cuối cùng là để Lục Vân tò mò.
Do hiếu kì nên Lục Vân nhất định sẽ nghĩ cách đi lên tìm hiểu ngọn nguồn.
Nếu như không đi lên thì nhất định là có vấn đề.
Nói cho cùng, tất cả đều là phân tích của Cốc Thanh Sơn đối với tính cách của Lục Vân.
Chỉ thấy hình tượng ôn hòa của ông đã biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Nếu tôi phân tích sai thì thà giết lầm còn hơn bỏ sót, tuyệt đối không thể để tu ma giả trưởng thành!”
Mặc dù hiện tại Lục Vân đã rất khủng bố, nhưng Cốc Thanh Sơn tin tưởng mượn sức mạnh của đại trận hộ sơn thì còn có thể chém giết hắn.
Mộc Bình thầm run rẩy.
Theo ý của Tông Chủ thì kỳ thật Lục Vân chỉ có một cơ hội sống sót, đó chính là leo lên tầng thứ bảy Đan Dương Tháp, đồng thời không xuất hiện mất tình trạng khống chế.
Mọi tình huống khác, ví dụ như bị linh hỏa ảnh hưởng, xuất hiện cảm xúc hung bạo hay là không leo lên tầng thứ bảy, dù hắn có nguyên nhân gì mà không leo lên cũng chỉ có một con đường chết, bởi vì Tông Chủ nói thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Mộc Bình thở dài một tiếng và nói: “Chỉ sợ Lâm Thanh Đàn sẽ không vui.”
“Mặc kệ cô ấy có vui hay không cũng không thể để tu ma giả này trưởng thành, nếu không sẽ là tai nạn đối với Côn Luân, đối với người đời.”
Cốc Thanh Sơn cảm thấy Lâm Thanh Đàn rất thuận mắt, nhưng đứng trước vấn đề phải trái trắng đen này thì ông chỉ có một lựa chọn, đó chính là không tiếc mọi giá tru sát Tu ma giả.
Mộc Bình im lặng.
Cốc Thanh Sơn không nói tiếp mà đi đến tầng thứ nhất của Đan Dương Tháp, liếc nhìn một vòng ở đây, cũng không trông thấy bóng dáng Lục Vân đâu, chứng tỏ hắn đã trèo lên trên.
Điều này càng khẳng định suy nghĩ của Cốc Thanh Sơn.
Số lượng Đan Đỉnh ở tầng thứ nhất của Đan Dương Tông là nhiều nhất, nhưng phẩm chất lại là bình thường nhất.
Mà trong một góc không thu hút có một lão giả ngồi xếp bằng không nhúc nhích, lão giả này là người giữ tháp của Đan Dương Tháp, thực lực còn mạnh hơn Cốc Thanh Sơn.
Cốc Thanh Sơn đi đến trước mặt lão giả, cung kính hỏi: “Lưu Lão, anh bạn trẻ vừa tiến đến hiện tại đã lên tầng thứ mấy rồi?”
“Thứ sáu.” Tiếng nói của lão giả rất xa xăm, dù đối mặt với Tông Chủ Cốc Thanh Sơn thì cũng không mở mắt ra, vẻ mặt không chút thay đổi.
“Tầng thứ sáu.” Cốc Thanh Sơn thấp giọng lặp lại một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Mộc Bình, biểu cảm của hai người đều có chút phức tạp.
Tầng thứ sáu, chỉ cần đi lên một tầng nữa thì nhất định sẽ bị linh hỏa ảnh hưởng, vì sao lại đột nhiên dừng lại?
Chẳng lẽ hắn thật sự đang lo lắng, sợ sẽ mất khống chế?
Cốc Thanh Sơn rất muốn đích thân trèo lên xem thử rốt cuộc Lục Vân đang làm gì ở tầng thứ sáu, nhưng lại sợ làm hắn sinh nghi nên quyết định chờ một lát.
Sau đó ông hỏi lại Lưu Lão, Lục Vân có leo lên tầng thứ bảy chưa.
Chỉ cần leo lên tầng thứ bảy thì cảm xúc của Lục Vân sẽ bị linh hỏa ảnh hưởng, khi hắn lộ ra cảm xúc thô bạo thì Cốc Thanh Sơn có thể phát giác được.
Đến lúc đó Cốc Thanh Sơn sẽ không chút do dự lập tức mở ra đại trận hộ sơn, sau đó mượn uy lực của nó để tru sát tu ma giả.
Lúc này, trên tầng thứ sáu của Đan Dương Tháp.
Lục Vân thật sự đang ở tầng này.
Số lượng Đan Đỉnh ở nơi này ít hơn tầng thứ nhất rất nhiều rất nhiều, chỉ có khoảng mười cái, nhưng phẩm chất của chúng cao hơn tầng thứ nhất không biết bao nhiêu lần.
Nhiệt độ của tầng này cũng cực cao.
Lục Vân có thể cảm giác được ngọn lửa có thể phóng ra nhiệt độ này tuyệt đối không phải dạng bình thường.
Hình như hắn đã đoán được mục đích Cốc Thanh Sơn bảo mình vào tháp.