Tâm tình của hắn sớm đã mất khống chế, so với đau đớn thì khát vọng trong lòng đối với ngọn lửa kia giống như một ly nước ngọt lành trong chốn sa mạc, cực kỳ cực kỳ mãnh liệt.
“Tới!” Lục Vân gầm nhẹ một tiếng, so với ngày thường thì giọng của hắn đã trở nên khàn đặc, nhưng vẫn rất bá đạo.
Ngay sau đó, Lục Vân làm ra một hành động doạ người, chỉ thấy hắn dùng tay không bắt lấy linh hỏa kia.
Quỷ dị là Lục Vân thật sự bắt được.
Càng quỷ dị là hắn không chỉ bắt được mà còn bá đạo hút linh hỏa này vào trong cơ thể.
Oanh!
Trong nháy mắt linh hỏa biến mất, toàn bộ nhiệt lượng trong Đan Dương Tháp giống như thủy triều hạ thấp xuống.
Cùng lúc đó, một khí tức áp lực cực kỳ khủng bố lấy tầng mười một làm trung tâm, lan tràn ra bốn phía như mây đen trước đêm giông bão, gần như triệt để bao phủ cả Đan Dương Tông.
Lão giả vốn luôn thờ ơ ở tầng thứ nhất Đan Dương Tháp đột nhiên mở mắt ra.
Mái tóc bạc của lão tung bay, ánh mắt trở nên ngơ ngác.
“Ma! Cự Ma!! Thao Thiên Cự Ma!!!”
Tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy?
Không biết đã qua bao lâu.
Diệp Khuynh Thành đột nhiên từ trong phòng ngủ đi ra.
Cô đứng dậy đi vệ sinh vì tối qua trước khi đi ngủ, cô đã uống hơi nhiều sữa.
“Hửm? Sao đèn trong phòng khách lại bật nhỉ? Tiểu Lục Vân, đêm hôm sao lại ngủ trên ghế sô pha? Em làm chị giật cả mình!” Diệp Khuynh Thành ôm chặt con gấu bông, tức giận nói.
Sắc mặt của Lục Vân hốc hác, hắn nói: “Chị Khuynh Thành, em không ngủ được. Mấy đêm rồi, em không được ngủ một giấc ngon nào.”
Diệp Khuynh Thành hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: “Không ngủ được? Chị còn tưởng em rất hưởng thụ nữa chứ. Có mỹ nữ như Vương Băng Ngưng ngủ cùng, làm sao có thể mất ngủ được?”
Làm sao cô có thể không biết tình hình của Lục Vân.
Nhìn mà lại không ăn được, đây mới là điều giày vò nhất.
Nếu như Vương Băng Ngưng chỉ ngủ bên cạnh hắn thì không sao, chí ít cô sẽ không suy nghĩ lung tung. Thế nhưng Vương Băng Ngưng lại muốn ôm hắn ngủ, cho dù chỉ là ôm ngủ nhưng vẫn có thể sờ mó được mà.
Như thế ai mà chịu được!
Lục Vân đau lòng, nói: “Chị, tại sao em lại cảm thấy chị đang cười trên nỗi đau của người khác thế nhỉ?”
“Bỏ cái suy nghĩ đó đi, chỉ là chị thấy hả hê mà thôi. Chị thấy rằng em tu luyện công pháp này rất đỉnh nhưng đối với em, như thế chẳng khác nào thái giám, à không vẫn còn tốt hơn thái giám nhiều. Ha ha…”
Diệp Khuynh Thành không che giấu cảm xúc của mình, lời nói ra vô cùng tàn nhẫn.
“Rõ ràng là chị ghen tị.” Lục Vân nói.
“Em nói gì cơ?”
Nụ cười của Diệp Khuynh Thành chợt tắt, cô nhìn thẳng vào Lục Vân.